Cố Minh Hiên đứng lặng người bên trong thư phòng. Hai mắt sắc lạnh nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài. Cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn, từng hạt mưa đập mạnh vào lớp kính dày.

Hai tay đút sâu vào túi quần âu, tư thế thẳng tắp như một pho tượng nhưng trong lòng anh lúc này lại chẳng thể nào bình yên như vẻ bề ngoài.

Căn dinh thự rộng lớn dần chìm trong tĩnh lặng. Bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển của đám người hầu vang vọng từ hành lang phía xa.

Cố Minh Hiên nghiêng đầu, ánh sáng từ chùm đèn pha lê trên trần hắt lên mặt anh từng đường nét tinh sảo. Đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm giờ đây lại lóe lên một tia dao động hiếm hoi mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

Lâm Hi Bảo. Cái tên ấy không ngừng vang lên trong tâm trí anh, một vết cắt nhỏ nhưng vô cùng bén nhọn. Từng ký ức mà anh đã cố chôn vùi từ lâu lại một lần nữa trỗi dậy.

Cậu thiếu niên gầy gò, cả người run rẩy dưới cơn mưa lớn đầy bi thương. Cậu không còn là một "mặt trời nhỏ" sáng rực trong ký ức anh nữa.

Nụ cười hồn nhiên năm đó từng là điểm tựa duy nhất trong những ngày tháng tăm tối của anh giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Cậu chỉ còn lại một bóng hình mỏng manh, gần như sắp vỡ mất.

Cố Minh Hiên lẳng lặng xoay người, bước chân thả chậm đến bàn làm việc bằng gỗ đen bóng. Một tay anh chống lên mặt bàn, tay còn lại khẽ day trán dường như muốn xua đi cơn đau âm ỉ đang không ngừng trỗi dậy trong đầu.

Thân ảnh Hi Bảo ngồi co ro bên vệ đường vẫn hiện lên rõ mồn một. Từng chi tiết dù nhỏ nhất nhưng lại khắc sâu vào tâm trí.

Hai tay gầy guộc ôm chặt lấy cơ thể, mái tóc đen ướt sũng, dính bết vào gương mặt tái nhợt. Ánh mắt mờ mịt không còn chút sức sống. Tình trạng của em giống hệt với anh của những năm tháng cũ. Là lạc lõng, là tuyệt vọng và cả thế giới bỏ rơi.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí anh.

Chung quản gia bước vào, trên tay cầm theo một khay nhỏ đựng bình trà nóng. Ông đặt khay xuống bàn, giọng nói cung kính nhưng không giấu được sự tò mò.

“Cố thiếu, cậu bé đã ngủ rồi ạ. Tôi cũng đã sai người kiểm tra, thân nhiệt của đứa nhỏ vẫn ổn định nhưng có vẻ cậu ấy bị kiệt sức nặng. Có cần gọi bác sĩ đến không?”

Cố Minh Hiên không trả lời ngay. Anh ngồi xuống ghế, tay nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Hơi nóng từ tách trà phả ra xung quang nhưng ánh nhìn trong mắt anh vẫn lạnh tanh.

"Không cần." Giọng anh trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc. “Để em ấy nghỉ ngơi. Sáng mai hỏi xem tình trạng em ấy thế nào.”

Chung quản gia gật đầu nhưng ông vẫn chần chừ một chút trước khi bước ra ngoài. "Cố thiếu, tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng mà cậu bé đó…Nếu cậu ấy không có chỗ để đi, ngài định làm gì với cậu ấy?”

Câu hỏi của ông làm Cố Minh Hiên khựng lại. Anh đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt lướt qua người quản gia đã lục tuần bằng một cái nhìn cảnh cáo. Anh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười nhạt mang theo chút châm biếm.

“Chung quản gia, ông lo xa quá rồi. Tôi không có ý định nuôi dưỡng thú cưng.”

Người quản gia cúi đầu, ông không dám nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng lui ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại, để lại một mình anh trong căn phòng tĩnh lặng.

Cố Minh Hiên tựa lưng vào sau ghế, nhắm nghiền hai mắt, để mặc dòng suy nghĩ một lần nữa trở về quá khứ.

Một cảm giác bất an không rõ trỗi dậy trong lòng anh như thể anh đã bỏ sót điều gì đó. Cố Minh Hiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi thư phòng, bước chân vô thức tiến về phía căn phòng khách dành cho Hi Bảo đang nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng im lìm, tay anh như bị ai điều khiểm mà đẩy nhẹ cánh cửa ngăn cách. Ánh sáng từ hành lang tràn vào, rọi lên gương mặt thiếu niên đang say giấc.

Lâm Hi Bảo vẫn nằm đó, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy trong giấc mơ, chân mày nhíu chặt như đang chịu đựng điều gì đó.

Cố Minh Hiên bước đến gần. Anh lẳng lặng  ngồi xuống cạnh mép giường, không một tiếng động mà âm thầm quan sát cậu.

Mày anh cau chặt, một tay vô thức kéo vạt áo cậu lên cao.

Dưới ánh đèn mờ ảo, vết thương lộ ra rõ ràng không một che đậy. Vết cắt và vết bầm tím rải rác trên làn da trắng nõn, một số chỗ đã sưng tấy lên do ngấm nước quá lâu.

Ngón tay của Cố Minh Hiên hơi khựng lại, hơi thở anh bất giác trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

"Chung quản gia!" Giọng anh gọi lớn, lạnh lẽ nhưng đầy khẩn trương.

Người quản gia gần như lập tức xuất hiện ở trước cửa phòng, ánh nhìn có phần ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt khác thường của Cố Minh Hiên.

“Gọi bác sĩ Hà đến. Ngay lập tức!”

Quản gia Chung giật mình, ông tưởng mình nghe nhầm nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu rời đi.

Cố Minh Hiên nhìn sang Hi Bảo, ánh mắt  giờ đây không còn lạnh lẽo thường ngày mà xen lẫn vào đó một tia lo lắng khó lòng ẩn giấu. Bàn tay đưa lên nhưng lần này không còn ngần ngại mà đặt nhẹ lên trán cậu.

Cái lạnh thấu xương từ trên người Hi Bảo truyền qua lòng bàn tay anh nhưng ngay sau đó một trận nóng ran ập đến. Lâm Hi Bảo phát sốt.

"Nhóc ngốc." Cố Minh Hiên thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. “Tại sao lại không nói gì với tôi?”

Cố Minh Hiên đứng dậy. Anh cởi bỏ áo vest của mình vứt ra ném sang một bên, hai tay ân cần kéo chăn phủ kín lên người cậu.

Trong lúc chờ bác sĩ đến, Cố Minh Hiên ngồi lại bên cạnh cậu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Hi Bảo dù chỉ một giây.

Ký ức về "mặt trời nhỏ" lại một lần nữa ùa về, nhưng lần này, nó mang theo một sự day dứt mà anh chưa từng phải trải qua.

Đứa bé năm ấy từng nắm lấy tay anh, từng bước kéo anh ra khỏi bóng tối giờ đây lại nằm ngay đây, cả người yếu ớt đầy tổn thương.

Cố Minh Hiên tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với "mặt trời nhỏ" của anh trong suốt bao năm qua? Người nào đã làm em phải ra nông nỗi này?

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngày một rõ từ hành lang truyền đến. Chung quản gia dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào.

Không cần nhiều lời, vị bác sĩ này nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Hi Bảo, chân mày ông nhíu chặt khi phát hiện ra các vết thương chi chít trên người và cơn sốt ngày một tăng cao.

"Cậu ấy bị nhiễm lạnh cộng thêm các vết thương hở có dấu hiệu nhiễm trùng." Bác sĩ nói, giọng trầm tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng. “Cần xử lý gấp nếu không tình trạng cậu ấy sẽ tệ đi.”

Cố Minh Hiên khẽ gật đầu, anh không nói thêm điều gì nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Anh đứng sang một bên, lặng lẽ quan sát người bác sĩ già làm việc. Từ băng bó vết thương sang truyền dịch rồi đến kê đơn thuốc hạ sốt cho cậu.

Sau một trận gà bay chó sủa, Hi Bảo tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng hơi thở của cậu đã dần đều đặn hơn dưới sự chăm sóc miệt mài của bác sĩ.

Cố Minh Hiên vẫn đứng đó. Ánh nhìn của anh vẫn không rời khỏi cậu, một cơn đau âm ỉ không rõ cứ quấn chặt lấy ngực anh.

Dù quá khứ của Hi Bảo có là gì, dù cậu đã trải qua những gì để phải yếu ớt như ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không để cậu biến mất khỏi anh một lần nữa.

"Mặt trời nhỏ" của anh đã trở lại và lần này, anh sẽ là người giữ lấy ánh sáng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play