Cơn mưa mãi không có dấu hiệu ngừng lại, từng hạt mưa vẫn rơi xối xả, nặng nề đập xuống mặt đường thành những dòng nước chảy xiết, cuốn trôi mọi thứ trên lối đi. Gió lạnh rít qua, xen lẫn trong đó là làn nước lạnh trắng xóa mang theo cái lạnh thấu xương.

Lâm Hi Bảo vẫn ngồi co ro bên vệ đường, cơ thể gầy gò run rẩy dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, ướt sũng. Cậu ngước hai mắt mờ mịt lên nhìn trời, nước mưa hòa lẫn với nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt. Hi Bảo không còn sức để phân biệt đâu là nước mưa, đâu là nước mắt của chính cậu nữa.

Đôi bàn tay gầy guộc ôm chặt lấy thân mình như thể đó là cách duy nhất giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại trên người. Mọi thứ xung quanh cậu dường như chỉ còn lại một màu xám tro, không chút màu sắc nào khác. Cơn mưa đã cuốn trôi đi tất cả những hy vọng mong manh mà cậu đã từng cố níu giữ.

Ánh đèn mờ từ một chiếc xe tải vụt nhanh qua hắt lên gương mặt trắng bệch của Hi Bảo một vệt sáng dài rồi tắt liệm. Tiếng còi xe vang lên chói tai nhưng nhanh chóng bị tiếng mưa át đi.

Không ai dừng lại, cũng không một ai để ý đến bóng dáng nhỏ bé ấy đang co ro giữa cơn bão. Thế giới này dường như quá rộng lớn, quá lạnh lẽo với một kẻ lạc loài như cậu.

Phía xa, một luồng sáng mạnh mẽ cắt ngang màn mưa trắng xóa. Tiếng động cơ xe vang lên đều đặn trong cơn mưa, từ từ tiến lại gần.

Hai chùm đèn pha rực rỡ chiếu thẳng vào bóng dáng nhỏ bé của Hi Bảo làm cậu khẽ nheo mắt lại vì chói. Ngoài phản ứng theo tự nhiên này ra cậu cũng chẳng mảy mai phản ứng gì thêm. Lâm Hi Bảo vẫn ngồi im, để mặc ánh sáng bao trùm lấy cơ thể mình như thể cậu đã buông xuôi tất cả.

Chiếc Maybach Exelero sang trọng dừng lại cách cậu vài mét. Cửa kính phía trước hạ xuống, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen.

Ông ta cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua bóng dáng cậu thiếu niên cả người ướt sũng, ngồi co rút, run rẩy bên vệ đường.

Một thoáng ngập ngừng hiện lên trên trong mắt ông trước khi ông quay sang nói với người ngồi ở ghế sau bằng giọng trầm thấp, đầy cung kính.

“Cố thiếu, có một đứa trẻ ngồi bên vệ đường. Nhìn tình trạng này, đứa bé hình như sắp kiệt sức rồi.”

Bên trong xe, Cố Minh Hiên khẽ nhướng mày. Anh ngồi ở ghế sau, tư thế thẳng tắp, hai tay đan vào nhau lặng lẽ đặt trên đùi.

Ánh sáng từ đèn xe hắt lên khuôn mặt Cố Minh Hiên, phác họa từng đường nét sắc sảo như được tạc từ đá quý. Đôi mắt phượng sâu thẳm, lạnh lẽo tựa một hồ băng không chút gợn sóng làm người đối diện không khỏi rùng mình. Bộ vest đen ôm lấy thân hình cao lớn, toát lên khí chất uy quyền không thể cưỡng lại.

Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn sắc bén lướt nhanh qua cửa kính hướng về phía đứa trẻ ngồi bên vệ đường. Không một gợn sóng nào hiện lên trên gương mặt ấy, chỉ có sự tĩnh lặng đến mức gần như vô tình.

Cố Minh Hiên không phải người dễ dàng xuất hiện lòng trắc ẩn, hay đúng hơn là chẳng hề có. Trái tim anh từ lâu đã nguội lạnh, chỉ còn lại phần lý trí sắt đá. Thế nhưng, khoảnh khắc ánh mắt anh chạm đến Hi Bảo, một ký ức cũ chợt ùa về, rõ ràng và sống động đến mức khiến anh bất giác khựng lại.

"Xuống xem thử." Giọng anh trầm thấp, không chút cảm xúc nhưng lại mang theo sức ép vô hình khiến người tài xế không dám chậm trễ.

Lão Lý vội vàng mở cửa xe, bung dù bước nhanh ra ngoài.

Ông tiến đến gần Hi Bảo, tiếng giày da chạm xuống đường nhựa vang lên đều đặn giữa tiếng mưa rơi. Lão Lý nhanh chóng đứng trước mặt cậu, ông khom người xuống, giọng nói cứng nhắc nhưng không giấu được sự quan tâm.

“Cháu bé, cháu không sao chứ? Cháu cứ ngồi đây thế này sẽ chết cóng mất. Ba mẹ cháu đâu?”

Lâm Hi Bảo không trả lời. Đầu cậu vẫn cứ cúi xuống, hai tay run rẩy ôm chặt lấy cơ thể mình.

Người tài xế cau mày, ông đưa tay chạm nhẹ vào vai cậu. Bàn tay vừa chạm vào đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ trên người thiếu niên làm ông không khỏi giật mình. Lão Lý quay đầu nhìn về phía xe như muốn xin ý kiến từ Cố Minh Hiên.

Từ trong xe, Cố Minh Hiên vẫn như thế, anh không một chút giao động vẫn cứ im lặng quan sát cậu. Hai mắt anh híp lại nhưng lần này không phải để cân nhắc mà là chắc chắn. Anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho tài xế đưa cậu lên xe.

Lão Lý lập tức đỡ Hi Bảo đứng dậy. Cậu thiếu niên gần như không còn sức để kháng cự, cơ thể nhẹ bẫng như một phiến lá bị dòng nước cuốn trôi. Ông từ từ dìu cậu về phía xe, mở cửa sau rồi đặt cậu ngồi ngay ngắn bên cạnh Cố Minh Hiên. Cửa xe nhanh chóng đóng lại, ngăn cách cơn mưa lạnh giá bên ngoài.

Bên trong xe, không khí ấm áp từ hệ thống sưởi lập tức bao trùm lấy cả người cậu.

Lâm Hi Bảo thoáng run rẩy, nước mưa từ tóc và áo chảy dọc xuống thành từng dòng, thấm ướt cả lớp ghế da sang trọng.

Cố Minh Hiên nhìn cậu, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như ngày thường nhưng giờ đây xen lẫn một tia ấm áp hiếm hoi. Anh không nói gì, chỉ lấy chiếc khăn tay từ túi áo vest, đưa cho Hi Bảo.

"Lau đi." Giọng anh trầm đi, không có chút ấm áp nhưng cũng không quá đỗi lạnh lùng như trước.

Hi Bảo run rẫy nhận lấy chiếc khăn tay, cậu run đến mức không thể cầm chắc vì vậy mà làm rơi xuống sàn xe, để lại một vệt nước loang lổ hỗn tạp giữa nước mưa và máu.

Cậu khẽ cúi đầu, môi nhỏ tái nhợt mấp máy như muốn nói lên điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ có một tiếng "cảm ơn" yếu ớt thoát ra, nhỏ đến mức gần như bị tiếng động cơ xe và tiếng mưa bên ngoài át đi.

Cố Minh Hiên không đáp lại. Vẫn là cái nhìn lạnh tanh không một cảm xúc, anh quay mặt nhìn ra cửa xe, tầm nhìn quét qua làn mưa trắng xóa bên ngoài.

Nhưng trong lòng anh thì sao?  Ký ức về "mặt trời nhỏ" tràn về như một thước phim cũ. Anh nhớ rõ khoảnh khắc cậu bé ấy nắm lấy tay anh, cười tươi trong những ngày mưa mang đến cho anh niềm an ủi giữa màn cô lập và đau khổ. Nhưng giờ đây, "mặt trời nhỏ" năm xưa lại run rẩy ngồi bên cạnh anh. Ánh sáng năm đó dường như đã tắt liệm.

Xe bắt đầu di chuyển, ánh đèn đường lướt nhanh qua khung cửa kính tạo nên những dải sáng mờ ảo. Hi Bảo nhìn ra ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi.

"Quay xe, trở về dinh thự." Cố Minh Hiên quay sang nói với tài xế, giọng điệu không cho phép bất kỳ ai phản đối.

Lão Lý hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm. Ông gật đầu, nhanh chóng quay xe rời khỏi con đường vắng giữa cơn mưa giông.

Lâm Hi Bảo không biết người đàn ông bên cạnh mình là ai nhưng cậu cũng không muốn hỏi.

Người này rất kỳ lạ, rõ ràng không bận tâm đến cậu nhưng lại chăm sóc cậu một cách rất chu đáo.

Anh đưa cậu về dinh thự riêng, sai người chuẩn bị nước ấm và quần áo khô nhưng không đặt bất kỳ câu hỏi nào về cậu. Anh chỉ lặng lặng quan sát như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh nhìn mờ mịt của cậu nhưng chính anh cũng không rõ mình đang tìm kiếm điều gì.

Lâm Hi Bảo được sắp xếp trong một căn phòng rộng lớn dành cho khách, cả người nằm trên chiếc giường lớn ấm áp. Cơ thể dần thả lỏng, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại.

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu cậu thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Minh Hiên vang lên bên tai nhưng không rõ là thực hay chỉ là ảo giác do cậu sinh ra.

“Đừng sợ, từ giờ có anh ở đây. Mặt trời nhỏ, anh tìm được em rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play