Mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa lã tả đập mạnh xuống nền gạch lạnh, từng âm thanh tí tách vang lên như trái tim vỡ vụn đang cố gắng níu lấy tia hy vọng cuối cùng của Hi Bảo.
Gió thổi mạnh, rít qua từng kẽ hở mang theo cái lạnh thấu xương, cuốn theo từng chiếc lá khô xoáy tròn trên khoảng sân rộng, hòa cùng tiếng sấm tiếng chớp xé toạc bầu trời đêm.
Mọi thứ dường như rơi vào hỗn loạn. Sâu thẳm trong tiếng mưa, có điều gì đó đang không ngừng thì thầm - một lời kêu cứu hay chỉ là ảo giác của kẻ tuyệt vọng?
Lâm Bỉnh Sơn vẫn đứng đó, khuôn mặt ông ta vẫn lạnh như băng, không một cảm xúc giao động. Hai mắt đỏ ngầu giờ đây không còn chút gì gọi là máu mủ tình thân.
Ông ta chỉ tay về phía cổng chính, giọng nói khô khốc vang lên giữa tiếng mưa xối xả. “Mày cút ra khỏi nhà tao ngay lập tức! Tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày thêm một giây nào nữa! Cút khỏi nhà tao ngay! Cút đi!!”
Hi Bảo cả người đờ đẫn đứng lên, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng như muốn nổ tung từng bước khó nhọc lê bước ra khỏi cánh cửa từng gọi là nhà.
Mưa bắt đầu thấm qua lớp áo sơ mi mỏng tanh trên người cậu, từng giọt mưa lạnh buốt chảy dọc theo khuôn mặt tinh sảo, hòa lẫn trong đó là cái vị mặn chát của nước mắt rơi xuống khóe môi.
Cậu muốn nói điều gì đó, muốn hét lên thật lớn lần nữa để chứng minh mình vô tội nhưng cổ họng như thể bị ai đó bóp nghẹt. Không một âm thanh nào có thể thoát ra được. Chỉ có sự im lặng tuyệt đối bao trùm lấy thân thể gầy yếu.
“Cha...”
Lâm Hi Bảo khẽ thốt lên, giọng cậu như bị cuốn trôi trong làn gió lạnh. Đó không phải là lời cầu xin, mà là tiếng gọi cuối cùng của cậu. Yếu ớt mà mong manh như thể cậu vẫn còn chút hy vọng rằng Lâm Bỉnh Sơn sẽ suy nghĩ kỹ mà quay lại, sẽ đưa tay kéo cậu ra khỏi mép vực này.
Nhưng không. Đáp lại cậu chỉ là một cái nhìn khinh bỉ cùng một câu nói sắc lạnh của Lâm Bỉnh Sơn. “Từ giờ phút này trở đi Lâm Bỉnh Sơn tao không có đứa con như mày. Cút đi! Mày mau cút trước khi tao gọi người lôi mày đi!”
Tô Chỉ Lệ đứng khuất phía sau, môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Bà ta kéo Tô Nghi và Tô Ngạn vào lòng, ôm lấy chúng như thể đang bảo vệ bảo bối tránh khỏi một tên cướp xấu xa.
Tô Nghi vẫn tiếp tục giả vờ khóc lóc nhưng trong mắt ả lóe lên vẻ đắc thắng khi nhìn cậu bị đẩy ra khỏi cánh cửa. Tô Ngạn thì cười khẩy, gã dửng dưng khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ đầy tận hưởng trước cảnh tượng cậu bị giẫm đạp dưới chân.
Hi Bảo quay đầu lại, tầm nhìn của cậu mờ đi trong làn mưa trắng xóa. Cậu nhìn về căn biệt thự tráng lệ lần cuối cùng - nơi mà cậu đã từng lớn lên nhưng chẳng có vui vẻ gì, nơi mà cậu đã từng hy vọng sẽ là mái ấm của mình. Giờ đây, nó chỉ còn là một sợi xích giam cầm cậu trong nổi cô độc và oan ức.
Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng. Tiếng chốt cửa vang lên khô khốc như một nhát búa đập nát mọi liên kết cuối cùng giữa cậu và nơi này.
Lâm Hi Bảo lê chân từng bước tiến ra ngoài. Hai chân trần run rẩy chạm vào nền gạch lạnh tanh.
Mưa xối xả trút xuống, thấm đẫm từng sợi tóc, từng lớp vải dính sát vào người. Gió không ngừng quất mạnh làm cậu phải nghiêng người để chống lại sức ép của nó.
Hi Bảo không biết mình phải đi đâu. Chân cậu cứ bước đi trong vô định, như một cái xác không hồn bị cuốn theo dòng nước chảy xiết trên con đường lớn. Đá nhọn cắt vào chân cậu làm máu rỉ ra. Dòng máu đỏ sáng chói hòa lẫn với nước mưa tạo thành những vệt đỏ loang lổ trên nền gạch.
Cậu dường như không còn cảm nhận được nỗi đau từ thể xác truyền đến. Cơn đau trong lòng cậu còn lớn hơn, nó đã sớm nhấn chìm mọi giác quan.
Tiếng mưa át đi tiếng nấc nghẹn thoát ra từ trong cổ họng khô khốc.
Tiếng sấm, tiếng chớp, lóe lên khuôn mặt non nớt. Một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng giờ đây đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Hi Bảo không biết mình đã khóc từ bao giờ, nước mưa hòa lẫn với nước mắt theo đó trượt xuống má. Cậu khóc không phải vì đau đớn thể xác mà là vì tuyệt vọng.
"Con không làm mà..." Hi Bảo lẩm bẩm, giọng cậu lạc đi hẳn trong tiếng mưa. Không một ai nghe thấy và cũng không một ai quan tâm.
Cậu ngã khuỵu xuống giữa con đường vắng, đầu gối đập mạnh xuống nền đá nhưng cậu không cảm thấy đau. Hai tay run rẩy chống xuống nền đất bẩn, nước mưa theo đó bắn tung tóe lên khuôn mặt nhợt nhạt.
Hi Bảo ngẩng mặt lên. Cậu để mặc cho mưa xối thẳng vào mặt mình.
Xung quanh vắng tanh, chỉ còn tiếng gió rít gầm gừ và ánh đèn đường lập lòe từ xa, mờ mờ trong màn mưa dày đặc.
Hi Bảo cảm thấy mình như một kẻ lạc loài, bị cả thế giới quay lưng và ruồng bỏ.
Lâm Bỉnh Sơn - người mà cậu đã từng vô cùng kính trọng giờ đây chỉ xem cậu như một vết nhơ cần xóa bỏ trong cuộc đời ông.
Tô Chỉ Lệ, Tô Nghi và Tô Ngạn - những con người độc ác ấy đã thắng. Họ đã thành công hủy hoại cậu, biến cậu thành một kẻ không nhà, không người thân, không chút hy vọng.
“Mẹ...”
Hi Bảo khẽ gọi trong vô thức, giọng cậu run rẩy đi trong thấy.
Cậu đã không còn nhớ rõ mặt mẹ mình, chỉ nhớ bà rất xinh đẹp và dịu dàng. Nếu có mẹ ở đây thì tốt, bà sẽ ôm cậu vào lòng mà ủ ấm, che chở và bảo vệ cậu.
Nhưng ngay cả ký ức ấy cũng chẳng đủ để sưởi ấm trái tim vỡ nát của cậu lúc này. Bà đã rời bỏ cậu từ lâu và giờ đây cậu hoàn toàn cô độc.
Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, gió ngày càng thổi mạnh như muốn cuốn lấy cậu đi mất.
Hi Bảo ngồi co rút ôm chặt lấy chính mình, hai tay siết chặt quanh cơ thể run rẩy nhưng cái lạnh giá rét vẫn thấm sâu vào từng thớ thịt.
Cậu cảm thấy như mình đang dần tan ra, hòa mình vào dòng nước mưa, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất khỏi thế giới này mà không ai hay biết.
Trong đầu cậu, những câu hỏi không lời liên tục hiện ra càng làm cậu nghẹt thở.
“Mình sống để làm gì? Mình tồn tại có ý nghĩa gì khi chẳng ai cần mình?”
Từng câu hỏi đâm thẳng vào tim cậu như những nhát dao bén nhọn làm ngực cậu đau nhói, không thở nổi.
Dưới cơn mưa nghiệt ngã, Lâm Hi Bảo đã không còn là một thiếu niên mười bảy tuổi kiên cường chống chọi với số phận.
Cậu bây giờ chỉ là một đứa trẻ lạc lối, bị bỏ rơi giữa đêm tối, không nhà để về, không người thân, không một tia sáng để bám víu.
Cơn bão ngoài kia sẽ nhanh qua đi khi bình minh ló dạng nhưng cơn bão trong lòng cậu thì sao? Nó vẫn còn mãi, giam cầm cậu trong sự tuyệt vọng vô tận, cho đến khi cậu không còn sức để đứng dậy được nữa.