Lâm Hi Bảo đứng lặng bên cửa sổ, tia nắng cuối cùng cũng dần nhạt đi sau những tán lá. Tiếng gió thổi qua những tán lá khô tạo thành một âm thanh xào xạc mơ hồ, tiếng gió như muốn ôm trọn cơ thể cậu, ôm cậu vào lòng mà chở che nhưng nó chẳng thể nào xoa dịu những vết thương âm ỉ rỉ máu từ lâu.
Hi Bảo khẽ thở dài, hai mắt trống rỗng, vô định nhìn về phía xa, nơi những ký ức tuổi thơ giờ đây chỉ còn lại những nét vẽ mờ nhạt, thấm chí đã phủ lên một lớp tro tàn qua năm tháng.
Cả căn biệt thự rộng lớn, mang vẻ ngoài tráng lệ, tinh sảo với từng nội thất xa hoa nhưng đối với cậu lại chẳng khác nào một nhà tù lạnh lẽo.
Mười bảy năm sống trong ghẻ lạnh, địch ý đã rèn Hi Bảo thành một người trầm lặng, ít nói. Cậu luôn phải giấu đi cảm xúc thật của mình dưới lớp vỏ bọc cứng rắn trên người, mang trên người vô số lớp gai nhọn chỉ để có thể bảo vệ được bản thân. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ khao khát được yêu thương, dù chỉ một lần.
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ miên mang. Hi Bảo xoay người ra sau, ánh nhìn lạnh lẽo quét qua hành lang dài.
Tô Nghi xuất hiện phía xa. Khuôn mặt ả đỏ bừng vì tức giận, tay siết chặt chiếc điện thoại tưởng chừng méo mó. Theo sau cô ả là Tô Ngạn, dáng người cao lớn nhưng vô cùng nặng nề, hai mắt híp lại đầy vẻ hiểm độc.
Cả hai nhìn cậu đầy căm hận như thể cậu đã phạm phải một tội ác tày trời nào đó.
"Thằng khốn. Mày nghĩ mày có thể thoát tội được lần này sao?" Tô Nghi gằn giọng, giọng ả đầy chua chát từng bước tới gần Hi Bảo. Hơi thở trên người ả gấp gáp, phản phất ra mùi nước hoa nồng nặc, gay mũi. “Mày dám lấy trộm đồ của tao, rồi còn phá hỏng nó nữa!”
Hi Bảo khẽ nhíu mày vì khó chịu nhưng giọng cậu vẫn đều đều vang lên, không một chút dao động. “Tôi không lấy trộm thứ gì của chị cả. Chiếc vòng đó rơi dưới sàn, tôi chỉ nhặt nó lên thôi.”
"Chỉ là nhặt lên?"Tô Ngạn cười khinh miệt, tiếng cười vang vọng trong hành lang trống trải. “Vậy tại sao cái vòng đó của em tao bị gãy làm đôi? Mày nghĩ anh em bọn tao ngu dốt đến mức tin cái lý do giẻ rách đó của mày cơ à?”
Hi Bảo định hé miệng phản bác nhưng Tô Nghi đã nhanh chóng cắt lời cậu. Ả giơ chiếc vòng cổ lên trước mặt Hi Bảo, mặt dây chuyền lấp lánh giờ đã bị bẻ cong, một viên đá quý bị mất đi, để lại một lỗ trống mất cân đối.
“Mày nhìn đi! Đây là món quà sinh nhật mà cha tặng cho tao, mày dám phá hỏng nó chỉ vì ghen tức với tao thôi đúng không?”
Hi Bảo hai mắt lạnh xuống, siết chặt nắm tay thành quyền. Cậu đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái vòng này không phải do cậu làm hỏng. Cậu chỉ nhặt nó lên từ sàn nhà nhưng rõ ràng Tô Nghi và Tô Ngạn đã cố tình bẻ gãy nó để đổ tội cho cậu. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm vậy. Rất lâu về trước, chỉ cần có cơ hội, bọn họ luôn tìm cách vu oan để biến cậu thành trò hề trong mắt mọi người, đặc biệt là trước cha cậu - Lâm Bỉnh Sơn.
"Tôi không làm." Lâm Hi Bảo nói lại một lần nữa. Giọng cậu tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu dâng lên một trận bất an. Cậu biết rõ việc giải thích là hoàn toàn vô ích nhưng cậu vẫn cố giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng của mình. “Các người không tin thì cứ hỏi người hầu trong nhà. Họ thấy tôi nhặt nó lên từ dưới sàn.”
Tô Nghi cười khẩy một tiếng, đôi môi đỏ chót cong lên đầy mỉa mai. “Người làm? Mày nghĩ đám người hạ tiện đó sẽ làm chứng cho mày à? Mày tưởng mày là ai mà dám ra lệnh cho tao?”
Không để Hi Bảo kịp phản ứng, Tô Ngạn bước tới, dùng sức đẩy mạnh cả người Hi Bảo về phía sau. Cậu lùi lại vài bước, lưng đập mạnh vào khung cửa sổ.
"Đừng có giả nai với tụi tao. Mày ghen tị với bọn tao từ lâu rồi, giờ còn dám phá đồ của em tao. Đợi cha về, mày sẽ biết tay!”
Hi Bảo siết chặt tay thành nắm đấm nhưng cậu không thể đánh trả. Cậu biết rõ nếu mình ra tay, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.
Hai mắt Hi Bảo nhìn thẳng vào Tô Ngạn, cái nhìn lạnh lẽo và sắc bén như muốn xuyên thấu cái vẻ đạo đức giả tạo mà hắn luôn mang trên người.
Chẳng bao lâu sau, tiếng hét của Tô Nghi vang lên. Ả ta hét ầm lên, đánh động đến mẹ bọn chúng. Trong phút chốc, một người phụ nữ với dáng vẻ giả quý phái bước ra. Chiếc váy lụa dài thướt tha ôm lấy cơ thể mảnh mai.
Tô Chỉ Lệ - mẹ kế của Hi Bảo, luôn mang vẻ ngoài dịu dàng và thanh cao trước mặt người ngoài nhưng cậu biết rõ đó chỉ là lớp mặt nạ giả tạo che giấu một con người xảo quyệt, độc ác đến cùng cực.
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"Tô Chỉ Lệ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt bà ta lại lướt qua cả người Lâm Hi Bảo với vẻ khinh miệt lộ rõ.
"Mẹ ơi, mẹ xem đi. Thằng Hi Bảo nó phá hỏng chiếc vòng cổ yêu thích nhất của con." Tô Nghi nức nở, từng dòng nước mắt giả tạo lăn dài trên má trông vô cùng tội nghiệp như thể ả là người bị hại. “Con đã nói với nó đừng động vào đồ của con, vậy mà nó vẫn cố tình làm gãy nó.”
Tô Chỉ Lệ cau mày, bà ta quay sang nhìn Hi Bảo. “Lâm Hi Bảo, con lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Con sống trong cái nhà này thì phải biết điều một chút mới đúng.”
"Không phải tôi làm." Hi Bảo lặp lại, giọng cậu giờ đây đã bắt đầu run nhẹ vì kìm nén cơn tức giận. “Tôi chỉ nhặt nó lên, là hai người bọn họ tự đổ tội cho tôi.”
"Đổ tội?" Tô Ngạn chen vào, giọng nói đầy mỉa mai. “Em trai ngoan à, mày đừng có giả vờ nữa. Ai trong cái nhà này chẳng biết mày luôn ganh ghét với bọn tao? Mày chẳng phải chỉ là muốn phá hoại mọi thứ của bọn tao thôi sao?”
Tô Chỉ Lệ thở dài, bà ta đặt tay lên vai Tô Nghi như an ủi nhưng giọng nói lại đầy sắc lạnh khi hướng về phía cậu.
“Hi Bảo, mẹ không phải muốn nghĩ xấu cho con nhưng mà con xem? Hành động lần này của con chẳng phải rất quá đáng hay sao? Con đó, con phải cuối người xin lỗi chị ngay.”
Hai từ "cuối người" bà ta cố tình nhấn mạnh, đồng thời nhìn thẳng khắp trên dưới người Hi Bảo.
Lâm Hi Bảo vẫn đứng im ở đó, hơi thở cậu dần nặng nề hơn. Cậu nhìn về phía Tô Chỉ Lệ, rồi lại nhìn sang Tô Nghi và Tô Ngạn. Từng khuôn mặt giả tạo đang chực chờ cậu quỳ xuống nhận lỗi. Nhưng cậu không làm. Cậu không thể cuối người trước loại người rắn rết này.
Đúng lúc đó, tiếng xe dừng lại trước cổng vang lên. Lâm Bỉnh Sơn đã trở về.
Ông bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc nhưng ngay lập tức cả gương mặt ông nhanh chóng tối sầm khi nghe Tô Chỉ Lệ kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tất nhiên, câu chuyện này là phiên bản được bà ta thêm chút mắm và dặm thêm một chút muối.
Lâm Bỉnh Sơn nhìn sang Hi Bảo, hai mắt ông đỏ ngầu vì tức giận. Lão ta không nói một lời đã vung tay lên tát Hi Bảo một cú trời giáng. Giọng lão vang vọng trong bầu không khí im lặng.
“Lâm Hi Bảo, tao nuôi mày lớn đến từng này mà mày dám làm ra cái chuyện động trời như vậy sao? Mày nghĩ mày là ai trong cái nhà này hả? Mày có còn xem tao là cha mày hay là mày xem Lâm Bỉnh Sơn tao chết rồi đúng không?”
"Con không làm!" Lâm Hi Bảo gần như hét lên, lần đầu tiên cậu để cảm xúc kìm nén suốt bao năm bộc phát. “Con không lấy trộm gì cả và cũng không phá hỏng bất cứ thứ gì! Rõ ràng là bọn họ vu oan cho con!”
Nhưng những lời cậu nói làm gì có chút trọng lượng trong mắt Lâm Bỉnh Sơn.
Ông ta bước tới, không chút do dự giơ tay lên tát mạnh vào mặt Hi Bảo thêm một cái. Cái tát vang lên khô khốc, làm cậu lảo đảo ngã xuống sàn. Đầu cậu ong ong, hai má bỏng rát nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với vết thương trong lòng. Nó lại một lần nữa rỉ máu.
"Mày còn dám cãi lại tao nữa à?" Lâm Bỉnh Sơn gầm lên. “Mày là đồ mất dạy! Tao thật hối hận khi để mày sinh ra. Một đứa con hoang như mày không xứng để sống trong cái nhà này! Mày cũng hệt như con mẹ ti tiện của mày. Cút đi. Tao không cần một đứa con xấu xa như mày. Mày chẳng khác gì vết nhơ trong cuộc đời tao cả. Cút!”
Hi Bảo ngẩng mặt lên, hai mắt cậu đã đỏ hoe nhưng không có lấy một giọt nước mắt rơi xuống. Cậu nhìn cha mình, người đàn ông mà cậu đã từng hy vọng sẽ dang tay bảo vệ cậu nhưng giờ đây chỉ còn là một kẻ xa lạ. Câu nói vừa rồi của ông chẳng khác gì nhát dao đâm thẳng vào tim cậu, từng chút từng chút cắt đi chút hy vọng mong manh mà cậu cố giữ lấy.
Mọi hy vọng trong mắt Hi Bảo đã hoàn toàn sụp đổ. Tiếng cười khẩy của Tô Nghi, cái nhìn đắc thắng của Tô Ngạn, những lời thương hại giả tạo của Tô Chỉ Lệ hòa cùng tiếng chửi rủa thậm tệ từ cái người được cậu gọi là cha - tất cả như muốn nhấn chìm cậu xuống hố sâu, bóp nát cả người cậu.
Lâm Hi Bảo muốn hét lên, muốn chạy trốn nhưng hai chân cậu như bị đóng chặt tại chổ. Trái tim cậu, vốn đã không lành lặn từ lâu, giờ đây một lần nữa lại nứt vỡ.
Giữa cái nhìn ác ý, giữa những lời mắng nhiếc thậm tệ. Hi Bảo tự hỏi liệu mình có thực sự thuộc về cái gọi là nhà ở đây sao? Hay tất cả chỉ là một sai lầm mà số phận đã cố tình giáng xuống đầu cậu?
Chẳng ai trả lời cậu cả. Chỉ có bóng tối, tiếng mưa rơi lạnh lẽo và cô độc từ từ bao trùm lấy cả người Hi Bảo.