Edit: Zang
Thành phố Myrdal nằm ở bình nguyên cuối cùng, như một pháo đài sắt thép sừng sững giữa mây trời. Cao ốc chọc trời san sát, xe bay lơ lửng như đàn kiến bay rợp không trung, đan xen thành mạng lưới giao thông lập thể rực rỡ sắc màu.
Đây là thủ đô của Liên minh Tinh tế.
Đoàn tàu bay lặng lẽ hạ cánh xuống nhà ga. Lâm Chỉ đeo ba lô, tay còn lại ôm bụng, theo dòng người bước xuống tàu.
Thành phố không mưa, nắng chói chang. Không khí trong lành hơn trong tàu rất nhiều, khiến người ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô đói.
Đói đến mức trước mắt như hiện sao Kim—thứ ví von hóa ra không chỉ là hình ảnh văn chương, mà thật sự trong tầm mắt đã bắt đầu xuất hiện những chấm sáng nhấp nháy như sao băng.
Vừa xuống xe, Lâm Chỉ đã lao ngay đến máy bán thức ăn tự động. Trong máy bày đầy các loại thẻ và dịch dinh dưỡng đóng gói gọn gàng.
Cô đứng trước màn hình quét, nghiên cứu một lúc.
Một tia sáng xanh lướt qua, rồi dòng chữ hiện lên:
【Xin lỗi, bạn chưa kích hoạt chức năng quét thanh toán bằng võng mạc. Vui lòng dùng vòng tay để trả tiền.】
Cô cúi nhìn chiếc vòng tay đen sì im lìm trên cổ tay. Vô dụng.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đến Học viện Cơ giáp trước. Có bạn học cũ ở đó, biết đâu có thể xin ăn tạm được.
Cạnh đó có máy lọc nước miễn phí. Lâm Chỉ ngửa cổ uống hết một chai, rồi lại rót đầy một bình khác.
Dạ dày được lấp tạm bằng nước, cảm giác dễ chịu hơn đôi chút. Cô vừa nhấp từng ngụm nhỏ, vừa đi ra khỏi nhà ga.
Ở cửa trạm có nhân viên mặc đồng phục cam nhạt đứng kiểm tra. Cô lại gần hỏi thăm đường đến Học viện Cơ giáp.
"Em muốn đi tới đó á? Đi bộ hả?"
Nhân viên nghe xong thì há hốc mồm.
"Sao mà đi nổi! Xa lắm luôn. Sao không đi phương tiện công cộng? Ra cửa rẽ trái là có tuyến A28 đó!"
Lâm Chỉ ngượng ngùng, “Vòng tay em hỏng rồi, không trả tiền được.”
Cô nhân viên càng khó hiểu hơn, chỉ vào chiếc thẻ ID màu đen trên ba lô cô.
“Em là học viên Học viện Cơ giáp đúng không? Đây là thẻ quân sự liên minh! Chỉ cần đeo cái này, đừng nói đi xe buýt, đi phi thuyền xuyên tinh hệ cũng không tốn xu nào!”
Lâm Chỉ: ??? Có chuyện tốt như vậy á???
Cô lập tức hỏi: “Vậy nếu đi ăn ở quán, có miễn phí không?”
Nhân viên nhìn bạn học sinh muốn chiếm hời tới mức phát điên: “Đó thì không rồi.”
Cô lại thêm một cái thở dài dài thườn thượt trong lòng.
Nhưng rồi nhân viên kia lại nói thêm:
“Nghe nói học viện các em bao trọn hết ăn ở luôn, đúng không?”
Lâm Chỉ: !!!
“Miễn phí? Ý chị là ở trường ăn cơm không mất tiền á?!”
Một người khác đứng gần đó cười nói:
“Chắc em là sinh viên năm nhất rồi, chưa biết gì ha. Con trai hàng xóm chị học ở đó. Học viện do Ủy ban Quân sự Liên minh quản lý, không thu học phí, ăn ở đều bao trọn, còn được uống dịch dinh dưỡng đặc chế nữa!”
Lâm Chỉ:
Trên đời… lại có nơi giống thiên đường như vậy?!
Xe buýt A28 ở ngay bên ngoài trạm tàu, là khối trụ hình bầu dục, vỏ ngoài làm bằng kim loại sắc bén, trông qua thì như hộp cá lăng rim đậu đen đã được bóc vỏ.
Lâm Chỉ lại tình cờ nhìn thấy Cung Nguy.
Đương nhiên anh ta không cần đi xe công cộng. Một chiếc xe lơ lửng sang trọng đang đậu chờ anh ta trước nhà ga. Xe sơn hai màu đối lập: nửa trắng sữa, nửa đỏ rượu, nhìn cứ như... lẩu uyên ương.
Người mở cửa cho anh ta bước vào, vừa thanh thoát vừa kiêu ngạo. Cung Nguy có nước da trắng như đậu hủ, vừa chui vào nửa xe màu đỏ, khiến Lâm Chỉ không nhịn được liên tưởng tới đậu hủ non nhúng lẩu cay.
Đang mơ màng nghĩ ngợi, Cung Nguy cũng bất chợt nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt anh ta lướt qua cô như không có gì tồn tại.
Xe anh ta từ từ bay lên không trung. Còn tuyến A28 thì mãi một lúc sau mới mở cửa.
Một đoàn “cá lăng” chui vào trong hộp, đều tự mình tìm chỗ ngồi xuống, đợi thêm một lúc lâu nữa xe mới khởi hành.
Xe vừa chuyển bánh, Lâm Chỉ lập tức bị hành hạ.
Xe như lên cơn điên—lúc thì vọt lên trời, lúc thì bổ nhào xuống, lúc lại lạng qua trái phải. Cô uống đầy bụng nước, giờ như sắp phun hết ra ngoài.
Thân thể này thực sự quá yếu.
Sau một hành trình như tàu lượn siêu tốc, xe cuối cùng cũng đến trạm cuối—Học viện Cơ giáp Đế Quốc.
Khác với trung tâm thành phố hiện đại, nơi đây nằm riêng biệt ở sát rìa thành phố, không gian rộng lớn, tường xám lạnh lẽo, bảo vệ nghiêm ngặt.
Là ngày khai giảng nên khắp nơi đông đúc. Dù đi xe riêng hay xe công cộng, dù ăn mặc sang hay giản dị, ai cũng phải xếp hàng, tự khiêng hành lý vào trường.
Lâm Chỉ nhập vào dòng người. Vừa đứng vào hàng không bao lâu, phía sau đã có người bàn tán:
“Có phải... Lâm Chỉ không?”
“Đúng rồi, Omega kia đó.”
“Cô ấy còn chưa thôi học sao?”
Lâm Chỉ: “……”
Đội ngũ nhích từng chút một dưới cái nắng chang chang. Không bóng râm, ai cũng như khô lại dưới mặt trời.
Phía cổng, dưới tấm biển đề “Học viện Cơ giáp Đế Quốc”, một tia laser đỏ rực quét ngang như vạch đích.
Đứng trước đó là một người máy khổng lồ, cao tầm 3–4 mét, toàn thân kim loại bạc sáng chói, đứng canh ngay trước cổng.
Trước cổng Học viện Cơ giáp Đế Quốc, một người máy khổng lồ cao khoảng ba bốn mét đang đứng sừng sững. Nó mang hình dạng con người, toàn thân được bọc trong lớp giáp kim loại màu bạc, ánh nắng chiếu vào loá mắt đến mức không thể mở nổi.
Lâm Chỉ quan sát kỹ, phát hiện các khớp nối của nó hoàn toàn cơ giới hóa, không có chỗ nào giống như có người điều khiển bên trong. Rõ ràng đây không phải cơ giáp do người điều khiển từ bên trong, mà là một người máy AI tự động thực chiến.
Nó chặn lối vào trường, miệng không ngừng "châm chọc":
“Tôi xem các cô các cậu nghỉ cả kỳ chẳng làm được trò trống gì. Ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn, đúng không? Cúi đầu nhìn cái bụng mỡ của các cô các cậu đi, đó là ‘vũ khí vinh quang’ mà các ngươi mang đến cho Liên minh Tinh tế sao?!”
Ngay bên cạnh cổng, là một đống trang bị đủ loại. Một nam sinh đang ngồi dưới đất cố gắng xỏ một đôi giày chiến đấu bằng kim loại lên chân.
Giày rõ ràng to hơn chân cậu ta ít nhất một vòng, mặc vào cực kỳ khó khăn. Cậu loay hoay một lúc lâu mới cài được các khoá giày ở mắt cá và cẳng chân, đứng dậy trông lảo đảo như đi cà kheo.
Lâm Chỉ nhìn mà trong đầu thầm so sánh — cái này còn thô sơ hơn mấy cánh tay máy cổ lỗ trên tàu lúc trước. Người ta tay cụt mà còn xài thiết bị tự động, ở đây thì phải tự xỏ giày như đi đánh giặc thời cổ đại.
Người máy vẫn tiếp tục giễu cợt, nhưng cũng kiên nhẫn đứng yên chờ nam sinh kia sẵn sàng. Rồi nó bước tới một bước, nói:
“Chọn giày hả? Được rồi, lên đi, cho chết nhanh còn hơn!”
Nam sinh không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào chỗ sơ hở bên trái của người máy. Đột nhiên, cậu ta bật người nhảy vọt lên!
Đôi giày kia rõ ràng có gắn thiết bị hỗ trợ, giúp cậu bật lên cao tới mức không tưởng, theo một góc hiểm hóc lao thẳng vào dải laser đỏ — chính là "vạch đích" để vượt qua thử thách.
Động tác của cậu nhanh thật, nhưng người máy còn nhanh hơn.
Nó chỉ cần bước nhẹ sang trái một chút, cánh tay to tướng như chụp ruồi vung lên. Trong nháy mắt, nó vả cậu bay xa cả chục mét, lăn lông lốc dưới đất.
Người máy quay đầu, như đang đánh giá mức độ thương tích của nam sinh, rồi lắc đầu:
“Còn chịu được, không cần đưa vào khoang điều trị. Trực tiếp đến phòng huấn luyện báo danh, làm 1000 cái nhảy cóc . Không làm xong thì khỏi ăn, khỏi ngủ. Người kế tiếp!”
Nam sinh xám xịt vác túi lên, cúi đầu lủi qua cổng trường.
Người tiếp theo run rẩy bước tới, đứng giữa một đống thiết bị mà chọn tới chọn lui. Tay cầm món này, tay đặt món kia xuống, mãi không quyết định được.
Người máy đứng ở đó chờ, nhưng miệng vẫn không ngừng "gáy":
“Chọn đủ chưa? Chọn cái gì cũng như nhau thôi. Cho dù cậu mặc cả bộ giáp tác chiến hạng nặng thì cũng không qua được đâu.”
Lâm Chỉ nghe mấy người trước mặt xì xào, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện.
Cái người máy này tên Lão Phi, là một AI huấn luyện do học viện cài đặt, chuyên dùng để "thử thách đầu vào" mỗi học kỳ mới. Mỗi học viên, trừ năm nhất, đều phải chọn một món trang bị trong đống kia và vượt qua anh để vào trường. Chỉ cần bước qua được vạch laser đỏ dưới mắt Lão Phi là thành công.
Còn nếu thất bại?
Thì đi làm squat, ếch nhảy, hít đất, thậm chí cấm cơm, cấm nghỉ.
Sau lưng Lâm Chỉ, vài người đang nhỏ giọng than thở:
“Một kỳ nghỉ trôi qua, Lão Phi miệng càng ngày càng độc.”
“Kỳ trước tao không qua nổi, bị phạt 300 cái hít đất… suýt ói.”
“Tao nói chứ, nó hành học viên kiểu này có khác gì tổn hại tinh thần? Chúng ta nên viết thư tố cáo nó cho Ủy ban Quân sự Liên minh!”
“Ủy ban không lo đâu, hay báo Bộ Giáo dục?”
“Báo xong, ném nó vô bãi rác luôn, tụi mình khỏi hít đất!”
Ngay trước Lâm Chỉ là một nam sinh chân dài, khoác ba lô, trùm mũ hoodie, tay đút túi rất thong dong.
Anh ta bất ngờ quay đầu, lười biếng nói:
“Chỉ biết đi kiện cáo, dám làm mà không dám chịu. Đầu óc không đủ, lại thích dùng chiêu ‘chính nghĩa’ để che giấu mưu đồ xấu xa.”
Những người phía sau lập tức trừng mắt.
Nam sinh nghiêng đầu, cười cười, mắt cong cong như trêu chọc:
“Muốn đánh nhau? Lên luôn.”
Lâm Chỉ thầm nghĩ: Tốt nhất bọn họ đánh nhau thật, hỗn loạn lên một chút, mình biết đâu lẻn vào được.
Nhưng tiếc là không ai làm gì. Không khí đang căng thì có người thì thầm:
“Là Biên Già đó hả?”
“Nghe nói cậu ta mới chuyển về học viện cơ giáp.”
Tức thì, ai nấy đều im re, né ánh mắt của Biên Già, tiếp tục xếp hàng ngoan ngoãn.
Biên Già — chỉ cần cái tên thôi đã đủ làm người khác sợ.
Hàng người từ từ di chuyển về phía trước. Hầu hết ai cũng bị Lão Phi cho ăn "trái đắng" rồi đi làm squat hay nhảy cóc.
Lâm Chỉ ôm bụng đứng xếp hàng, âm thầm cầu nguyện. Đừng nói là đói, dù có no bụng đi nữa, cô cũng không đủ sức mặc bộ giáp đó mà chiến với Lão Phi.
Miễn phí ăn ở chỉ còn cách một cánh cổng thôi… Nhưng giữa cô và "thiên đường" ấy là một người máy to gấp đôi người bình thường và hàng ngàn cái squat muốn lấy mạng người.
Với cái thân thể yếu ớt này, mà bị bắt làm hít đất thì… có lẽ tới sáng mai mới làm xong.