Edit: Zang
Xa xưa, ở vùng Sether, ngay cửa ải phía tây là vùng đồng bằng rộng lớn Myrdal. Trên bầu trời, mây đen quay cuồng, mưa bị gió lốc cuốn tung, đập mạnh xuống vùng đất khô cằn bên dưới.
Cách mặt đất hơn mười mét, một đoàn tàu cổ xưa lơ lửng đang bay ra khỏi cửa ải, lao nhanh về phía trước trong cơn mưa.
Bên trong đoàn tàu lại ấm áp và yên bình.
Đây là một đoàn tàu thuộc loại phi thuyền khách sạn, khởi hành từ tinh cầu mẹ, đang trên đường đến thủ đô của Liên minh.
Trong khoang hạng nhì của phi thuyền, không gian chật hẹp, hành khách đông đúc chen chúc, không khí nặng nề và lạ lẫm. Ai cũng cố gắng thu mình lại để tránh va chạm vào người khác.
Ở gần cửa sổ có một cô gái trẻ đang ngồi — chính xác hơn là một Omega.
Tóc cô ngắn, chỉ đến tai, hơi cúi đầu nên tóc rũ xuống che lấp gần nửa gương mặt. Chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và chiếc gáy tròn trịa của cô.
Mặc dù đã tiêm thuốc ức chế pheromone ngay khi lên tàu, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn quá nổi bật. Dù ngồi ở một góc khuất, thỉnh thoảng vẫn có vài ánh mắt tò mò lướt qua lưng ghế, dừng lại ở cô.
Cô gái chẳng để tâm đến xung quanh, đang bận rộn với việc riêng.
Trên cổ tay cô là một chiếc vòng tay mini — loại quang não cá nhân cũ kỹ, xước xát và bạc màu. Tuy nhiên, nó vẫn hoạt động được. Trước mặt cô là một màn hình ảo lớn, phát ra từ chiếc vòng đó.
Cô đang nhắn tin:
“Trên xe đông người quá. May mắn là người ngồi cạnh không chiếm nhiều chỗ, cũng không bắt chuyện.”
“Không thấy Cung Nguy đâu cả.”
“Anh ta cũng bắt chuyến tàu này về sao? Loại người như vậy sao lại dùng phương tiện công cộng chứ, mà nếu có thì chắc chắn cũng ngồi khoang hạng nhất.”
“Đúng vậy chứ. Nếu mà thấy thì nhất định phải tranh thủ nhìn thêm vài lần mới được haha.”
Người ngồi cạnh cô là một phụ nữ trung niên, cao hơn cô một cái đầu. Dáng người thẳng, vai rộng, ăn mặc kín đáo trong chiếc váy đen dài, cổ cao tay dài, tóc đỏ sẫm búi cao trên đỉnh đầu.
Người phụ nữ ban đầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi thấy màn hình ảo của cô gái, bà ta khẽ quay đầu liếc nhìn một chút.
Cô gái lập tức chú ý, tắt màn hình đi.
Cô có cảm giác hơi buồn vệ sinh. Cô thò đầu ra ngó nhìn lối đi đang đông đúc, do dự một chút rồi lại ngồi xuống, tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt dưỡng thần.
Ngoài trời mây đen che kín, sấm chớp đì đùng vang vọng, khiến kính cửa sổ rung lên liên tục. Tàu cứ thế lao nhanh qua những cánh đồng và đồi núi, mưa càng lúc càng to.
Đột nhiên, người phụ nữ trung niên quay phắt đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cộp!”
Một vật nhỏ bằng ngón út xuyên qua lớp mưa, cắm phập vào cửa kính.
Đó là một mũi tên bạc nhỏ, vừa chạm vào kính đã tiết ra một chất lỏng trong suốt, ăn mòn và tạo ra một lỗ thủng tròn xoe.
Ngay sau đó, một mũi tên thứ hai bắn thẳng vào qua lỗ đó, găm trúng vào đầu cô gái — xuyên từ thái dương bên phải qua trái.
Một vệt máu đỏ từ từ chảy xuống khuôn mặt trắng trẻo, len lỏi vào cổ áo.
Cô gái bất động, như thể chưa từng tồn tại.
Tên thứ hai tiếp tục bay vào, uốn cong trong không trung rồi cắm xuống chiếc vali dưới chân một người đàn ông nhỏ gầy ở phía đối diện.
Ngay sau đó, ba mũi tên bạc khác cũng nối đuôi nhau xuyên qua cửa sổ, bay vào khoang tàu.
Người phụ nữ trung niên lập tức lao về phía vali.
Người đàn ông nhỏ gầy hoảng loạn, cũng duỗi tay ra giành lại, nhưng bị một mũi tên xuyên ngực ngay tức thì.
Một tiếng “Phụt” nhỏ vang lên — một trong những mũi tên nổ tung, tạo ra một lỗ thủng lớn ở sàn tàu. Một mũi tên khác lập tức phóng ra một sợi dây bạc, cuốn chặt lấy chiếc vali và kéo nó ra ngoài qua cái lỗ đó.
Những hành khách xung quanh lập tức hành động — rõ ràng không phải người thường, tất cả đều lao theo chiếc vali.
Người phụ nữ tóc đỏ phản ứng nhanh như báo, gần như chạm được vào chiếc vali, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Cô chỉ có thể nhìn nó bay ra ngoài.
Mưa vẫn rơi nặng hạt.
Xa xa về phía chân trời — nơi cuối cùng của bầu trời cao — dường như có thứ gì đó xuất hiện, lặng lẽ gây ra một cơn nhiễu loạn nhỏ bé trong không gian.
Thời gian... quay ngược.
Chỉ vài phút, mọi thứ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không ai phát hiện ra điều bất thường.
Đoàn tàu một lần nữa xuất hiện tại hẻm núi cổ xưa. Chiếc vali vẫn nằm yên dưới chân người đàn ông nhỏ gầy. Mọi thứ y như trước.
Cô gái vẫn đang nhắn tin. Người phụ nữ tóc đỏ lại nhìn màn hình ảo của cô một lần nữa.
Nhưng lần này, cô gái không tắt màn hình. Tay cô bất động, mắt đờ đẫn nhìn dòng chữ vừa hiện ra. Mãi một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chỉ nghĩ: Mình vừa xuyên không?
Vừa rồi rõ ràng xảy ra tai nạn, tưởng là xong đời, không ngờ lại có… phần tiếp theo?
Bộ não cô vẫn còn giữ lại vài mảnh ký ức của nguyên chủ — tuy không rõ ràng, nhưng đủ để tưởng tượng đại khái.
Đây là một thế giới ABO tương lai, thời đại tinh tế. Cô và nguyên chủ trùng tên, đều là Omega, sinh viên năm 3 của Học viện Cơ Giáp Đế Quốc. Sau kỳ nghỉ, cô đang trên đường trở lại thủ đô học viện bằng chuyến tàu này.
Lâm Chỉ hít sâu, từ từ trấn định lại. Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng tay — màn hình vừa rồi đã tắt.
Có lẽ là hết pin. Ai biết được.
Cơn buồn vệ sinh lại đến.
Lâm Chỉ định đi tìm gương để xem thử diện mạo hiện tại của mình. Thân thể này nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng làn da thì quá hoàn hảo — trắng như tuyết, không tỳ vết.
Cô liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Vừa rồi nguyên chủ từng nhắn rằng người ngồi cạnh “không mập, cũng không nói chuyện”, xem ra đúng là người xa lạ.
Cô khẽ chạm vào khuỷu tay đối phương:
“Xin hỏi, nhà vệ sinh ở đâu ạ?”
Người phụ nữ liếc nhìn cô một cái, có vẻ hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi này.
Lâm Chỉ lập tức giải thích:
“Lần đầu tiên tôi đi chuyến tàu này.”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ càng kỳ lạ hơn, nhưng rất nhanh bà đã trả lời bình tĩnh:
“Đi hết lối đi này, đặt tay lên máy nhận diện trên tường, cửa sẽ mở ra. Sau cánh cửa nhỏ là nhà vệ sinh.”
Lâm Chỉ cảm ơn rồi đứng dậy.
Đối diện lối đi là người đàn ông nhỏ gầy kia, vali lớn vẫn nằm dưới chân anh ta. Lâm Chỉ liếc nhìn chiếc vali, tò mò không biết bên trong là gì.
Cô len qua dòng người, đi đến khu vực nối giữa hai khoang tàu.
Quả thật có một bảng nhỏ phát sáng với biểu tượng bàn tay. Cô thử đặt tay lên — bức tường như vô hình chầm chậm mở ra, lộ ra ba cánh cửa nhỏ, mỗi cửa có một ký hiệu cơ giáp trừu tượng khác nhau.
Một con giống chim khổng lồ, một con đầu hình tam giác, một con tay phải to bất thường.
Lâm Chỉ đoán: Đây là phân khu vệ sinh theo giới tính ABO. Nhưng ai là Alpha, ai là Omega thì... cô không nhớ nổi.
Cô nhìn chằm chằm vào ba biểu tượng, bối rối.
Đúng lúc đó, cánh cửa có biểu tượng “tay phải thô” mở ra. Một người đàn ông bước ra.
Anh ta rất cao, dáng lạnh lùng, mặc quân phục xanh đen có đính huy chương, hoàn toàn không phù hợp với chiếc tàu cũ kỹ này. Ánh mắt anh ta lướt qua Lâm Chỉ như thể cô không phải là người mà chỉ là một cái cột điện.
Lâm Chỉ bất giác lùi lại một bước, lí nhí:
“...Ngại quá.”
Cô gái như cái hình nộm chống cháy mở miệng gọi người đàn ông kia lại.
“Xin hỏi… cái nào là nhà vệ sinh cho Omega?”
Người đàn ông khựng lại, cúi đầu liếc nhìn cô thêm một lần.
Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt thì hiện rõ sự khinh thường không giấu giếm.
Lâm Chỉ hiểu ngay. Kiểu như đứng trước nhà vệ sinh nam – nữ mà còn hỏi cái nào là dành cho nữ thì đúng là có vấn đề. Hoặc là thần kinh, hoặc là đang cố gắng làm quen với trai đẹp.
Người đàn ông rõ ràng nghĩ cô thuộc loại thứ hai.
Thấy anh ta không có ý trả lời, Lâm Chỉ định quay người tìm người khác để hỏi thì anh ta lại giơ tay chỉ đại vào cánh cửa có biểu tượng đầu tam giác kia: “Cái đó.”
Ngay sau đó, từ phía sau truyền đến tiếng cười đùa của một người khác.
“Cung Nguy, cậu mới tới học viện chưa bao lâu mà đã lại gặp một ‘đoá hoa đào thối’ nữa à?”
Lâm Chỉ quay đầu lại nhìn.
Một chàng trai trẻ tuổi khác đang dựa vào cửa toa tàu phía trước, mặc chiếc áo khoác đen in đầu lâu trông rất nổi loạn.
Xem ra, người vừa rồi chính là Cung Nguy.
Tên này, Lâm Chỉ vừa thấy trong tin nhắn của nguyên chủ không lâu trước. Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ còn sót lại, nhưng chẳng tìm ra được gì rõ ràng về người này cả.
Dù không rõ quan hệ trước kia, nhưng Cung Nguy thực sự mang đến cho cô cảm giác quen thuộc — kiểu quen nhạt nhẽo, khách sáo đến mức lạnh lùng. Giống như một khối băng mỏng lịch sự bọc ngoài một lớp ngạo mạn không ai với tới được.
Lâm Chỉ nghĩ: “Kiêu ngạo ghê. Làm như của nhà anh ta vậy”
Cung Nguy không nói chuyện, cũng không nhìn Lâm Chỉ nữa, lúc đi qua bên người cô thì cố ý đi sát về phía tường, dùng một tay giữ vạt áo phía trước, cố gắng duy trì khoảng cách với cô.
Anh ta duỗi tay ấn về phía máy nhận diện trên tường.
Cách tấm thủy tinh mông lung, có thể nhìn ra được trong cửa là khoang tàu tốt hơn, ghế ngồi rộng rãi, người cũng rất ít, so với khoang xe bên này thì sạch sẽ rộng rãi hơn nhiều.
Người đàn ông khoác áo đầu lâu đi theo phía sau anh ta, tiếp tục nói: “Cái cô Lâm Chỉ gì gì đó, thành tích nát bét, đặt hết tâm tư vào cái phương diện này, đi học mà như cuồng theo dõi, đuổi theo cậu khắp nơi, bây giờ lại tới nữa? Lại còn xin hỏi phòng nào là toilet Omega.” Anh ta bóp giọng bắt chước giọng nữ. “Đến lạy cô ta nghĩ ra được.”
Sau đó lại than phiền với Cung Nguy: “Cho dù là tàu công ty nhà cậu, chúng ta cũng không nhất thiết phải ngồi đi? Cậu lại còn muốn đến khoang hạng hai này?”
Cung Nguy nhàn nhạt đáp: “Tàu thông minh sắp đưa vào sử dụng rồi, loại tàu cũ kỹ này sắp bị đào thải, vận hành nhiều năm như vậy, tôi muốn thừa dịp trước khi nó báo hỏng ngồi thử một lần, tôi làm sao mà biết sẽ gặp cô ta. Dù sao sẽ chẳng có lần sau nữa đâu.”
Lâm Chỉ thầm nghĩ: Đúng là… cái tàu này chắc nhà anh ta làm ra thật.
Ngay lúc ấy, sự chú ý của Lâm Chỉ bị một cảm giác kỳ lạ kéo đi.
Cô có thể cảm nhận được rất rõ — như thể có thứ gì đó đang từ phía sau lao đến, cực kỳ nhanh và trực diện.
Cô quay đầu lại theo phản xạ.
Một vật đen to kềnh, giống như nắm tay máy móc khổng lồ, đang bay vút trong không khí dọc theo lối đi chật hẹp của toa tàu, lao thẳng về phía bọn họ.
Lâm Chỉ phản ứng cực nhanh. Nhờ luyện võ từ nhỏ, cô nghiêng người né tránh ngay tức khắc.
Quả nhiên, món đồ đó lướt sát tóc mai cô, suýt nữa đã va trúng.
Cô kịp nhìn rõ đó là một bàn tay cơ giáp bị hỏng, đen sì, kích cỡ gần như bằng một cái rương hành lý, chỉ còn ba ngón tay to như ống chân người lớn.
Lâm Chỉ né được, nhưng tên mặc áo khoác in đầu lâu đứng phía trước lại không có phản xạ kịp. Cơ giáp đó lập tức tóm lấy đầu anh ta, khiến anh ta ngã lăn ra.
Cung Nguy lúc đó đang đi phía trước, không thấy được sự việc. Nhưng vừa nghe tiếng động phía sau, anh ta phản ứng cực nhanh — liền lắc mình chui ngay vào toa tàu hạng nhất rồi đóng cửa lại dứt khoát.
Cơ giáp tàn tay dừng ngay trước cửa kính, đập mạnh khiến kính nứt toác như mạng nhện.
Ngay sau đó, ba mũi tên bạc lao vút tới. Chúng bay với tốc độ cao, xoay quanh nắm tay cơ giáp như đang bao vây mục tiêu.
Tay máy dừng lại chỉ một giây, rồi đột nhiên tăng tốc, lao về phía toa tàu hạng hai nơi Lâm Chỉ đang đứng.
Ba mũi tên bạc lập tức đổi hướng, tiếp tục truy đuổi sát sao.
Chúng không né ai cả — xuyên qua tất cả vật cản, ghế, hành khách, ai đứng đường là xuyên người. Trong khoang tàu lập tức hỗn loạn, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Trong đám đông đang hoảng loạn, Lâm Chỉ bất ngờ nhận ra một ông cụ tóc bạc vẫn đứng yên bên lối đi, hình như đang liên lạc với ai đó:
“Chúng đang bay vào trong khoang tàu... không rõ lý do... cảm ứng hệ thống của tay máy tự khởi động... hiện không thể kiểm soát… xin hỗ trợ…”
Lâm Chỉ muốn vào khoang hạng nhất tránh, nhưng không được phép vì không có quyền truy cập. Cung Nguy thì đứng trong đó nhìn ra, chẳng thèm mở cửa giúp cô.
Lâm Chỉ đành phải chạy về phía phòng vệ sinh, chui vào cánh cửa có hình con chim cơ giáp — mà theo lời người đàn ông, là toilet dành cho Omega.
Bên ngoài hỗn loạn, tiếng thét không ngừng vọng vào. Lâm Chỉ mở hé cửa ra xem tình hình.
Đúng lúc đó, cơ giáp tàn tay lại bay ngang qua, va mạnh vào khung cửa, suýt nữa khiến cô bật ngửa.
Nó trôi lơ lửng sát cửa. Đột nhiên, một đoạn dây nhỏ vươn ra, chạm vào tay cô.
Như thể kích hoạt cái gì đó, rất nhiều sợi dây khác tràn ra, bám chặt lấy tay trái cô như mừng rỡ.
Trong chớp mắt, cả bàn tay cơ giáp khổng lồ trùm lên tay Lâm Chỉ như một chiếc bao tay máy móc nặng trăm ký.
Lâm Chỉ: “…”
Bị kéo bật lên, cả người cô như bị treo lơ lửng theo cánh tay máy.
Cô bất lực nghĩ: Thôi thì… đứng hay nằm cũng do mày quyết rồi.
Lời tác giả:
Nam chính đã lên sân khấu, không phải Cung Nguy, nguyên chủ cũng không phải quá yêu thầm anh ta.
Bàn tay cơ giáp: Cho nên nam chính là tôi đúng không? (mắt lấp ánh)
1. Nam A nữ O.
2. Nam chính đất diễn nhiều. Tuyến tình cảm nhiều hơn sự nghiệp