Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Hệ thống, Cường cường, Chủ thụ, Nghịch tập, Vả mặt, Xã súc (những người làm việc quần quật, bị bóc lột sức lao động bởi công ty hay cấp trên), Hài hước.
Nhân vật chính: thụ cá mặn (người lười) luôn bị ép đi làm "pháp sư quốc gia" × công thành thật giả heo ăn hổ, phản tổ (tổ chức).
Một số dòng giới thiệu phụ:
“Công ty không thể có hai tên phản bội, không thì phải đóng cửa.”
“Xã súc × Xã súc: tình yêu tuyệt mỹ!”
Làm gia nô ba đời thì như nào?
Từ khi bị một ông thầy bói chém gió bắt làm “thiên hạ đệ nhất mưu sĩ”, ta chính thức bước vào hành trình “bị ép đi theo” năm tên đại vương.
Tên đầu tiên: Tàn nhẫn, độc đoán, không hài lòng là muốn lôi đầu người ta ra chém!
Ta khuyên hắn: “Đại vương à, phải giữ lòng dân mới mong yên thiên hạ!”
Hắn không nghe. Còn định chém ta.
Ta ca hắn (lật xe hắn).
Tên thứ hai: Mặt ngoài đạo đức giả, sau lưng tính toán nhỏ nhen, không nghe lời ai, chuyên đi gây sự.
Ta nói: “Làm vua phải độ lượng, ngoài trong như một!”
Hắn không nghe. Lại quay sang gây sự với ta.
Ta ca hắn.
Tên thứ ba: Không có lỗi gì to, chỉ có cái... keo kiệt!
Ta bảo: “Binh sĩ cần ăn no, mưu sĩ cũng phải có lương chứ!”
Hắn không nghe, còn định để ta làm không công.
Ta ca hắn.
Mỗi lần đổi chủ, ta lại mệt mỏi, chỉ mong sớm ngày được ẩn cư nơi núi rừng, sống đời nhàn tản.
Nhưng trời không cho ta yên, lại có người “mời đi rồi”...
Lần này đại vương mới thoạt nhìn có vẻ ổn – biết đánh, biết mời người tài, trả lương đầy đủ!
Ta mừng húm nghĩ rốt cuộc cũng gặp được người để nương nhờ về già.
Nhưng chưa kịp thở phào, hắn cưới vợ.
Vừa xong động phòng, hôm sau đã bắt đầu... phát rồ vì yêu!
Hắn nói ta không hiểu tình yêu.
Ta ca luôn cả hắn lẫn vợ hắn.
Thế là đến giờ, ta đã ca bốn đời đại vương. Trên giang hồ còn đồn rằng:
“Hắn đi theo ai, hắn ca người đó!”
Ta thật sự mệt mỏi, chán nản, bất bình!
Đây là điều ta muốn sao?
Mấy người không phải không chịu để ta ở nhà tranh, mà cứ phải phá nhà lôi ta đi sao!?
"Cái chức mưu sĩ này, ta không làm cũng thế!"
Khi ta xách tay nải, nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị cáo lão về quê thì... cái đuôi con lừa của ta bị níu lại.
Ta giận dữ quay đầu – thì ra là cái tên “người làm công” hiền như cục đất vẫn theo ta bấy lâu, đứng đó nhìn ta chân thành nói:
“Cùng ta cố gắng thêm lần nữa nhé.”
Cái tên âm hiểm đó không chỉ theo ta giả bộ chân thành, mà còn ngầm chiêu mộ toàn bộ thuộc hạ của bốn đời đại vương trước!
Ta định ca hắn.
Nhưng hắn lão luyện, không hề mắc bẫy. Lại còn… tán tỉnh ta.
...Lần này ta ca không nổi.
Cuối cùng, ta thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất mưu sĩ. Cùng hắn... thống nhất thiên hạ.
Mẹ nó, cuối cùng cũng được nghỉ rồi.
Cảnh báo trước khi đọc:
Trừ công - đại vương cuối, mỗi vị đại vương đều khiến người ta căm ghét, làm người hận, nô lệ tư bản đọc phải cẩn thận sốc nhiệt!
(Cơ mà mỗi lần, đến khúc nhân vật chính ca đại vương ấy... vui dã man ha ha ha ha ha ha!)
Triết lý:
Đời người ai chẳng từng làm trâu làm ngựa, bị cấp trên chèn ép vài lần?
Tag: Cường cường, vả mặt, hệ thống, ngọt sủng, sảng văn, nghịch tập.
Vai chính: xã súc được trời chọn, đại vương che giấu thân phận, vai phụ: nhóm các đại vương tiền nhiệm.
Tóm tắt một câu: “Không được phá nhà tranh của ta, ta không muốn làm xã súc nữa!”
Lập ý: Lấy con người làm gốc, không bóc lột dân thường.
["Ta ca hắn", tức là nhân vật chính lật mặt, không phục tùng, có thể là:
Làm phản (nếu đang là mưu sĩ/thuộc hạ).
Lật đổ, vạch mặt, đưa vào chỗ chết/cháy.
Đâm sau lưng một cú chí mạng =))) hoặc bỏ đi, khiến người kia thất bại.]