Giờ đây, hắn một mình rời nhà đã hai năm. Ngày mai chính là sinh nhật mười tám tuổi của hắn.
Cha mẹ cùng đệ muội hẳn đã gửi quà mừng sinh nhật tới trạm dịch gần Cẩm Thành rồi. Ừm, ngày mai ngủ nướng một chút, sau đó đi dạo phố rồi nhận quà!
Khương Sơn nằm trên giường, tưởng tượng những ngày tốt đẹp phía trước rồi nhắm mắt ngủ.
Trước khi ngủ, hắn quấn chặt mình trong chăn bông dày cộp. Ba giờ hôm nay trời sẽ đổ mưa, nhà tranh nhỏ của hắn chẳng được kín gió, phải quấn chăn kỹ mới không bị cảm lạnh.
Giờ Dần, khắc thứ hai.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng đập cửa dữ dội xé tan đêm mưa vang vào tai Khương Sơn, khiến hắn đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh dậy!
Khương Sơn lập tức trợn mắt, vùng dậy, liền nghe tiếng mưa rơi xen lẫn giọng nam khàn khàn như sấm vang:
“Khương Sơn tiểu tiên sinh có phải trú tại đây không?! Tại hạ là Triệu Đại Hùng, dưới trướng Tấn Dương Vương! Đặc biệt đến mời tiên sinh đến gặp đại vương nhà ta một chuyến!”
Khương Sơn: “……”
Hắn liếc mắt nhìn hệ thống, ba giờ rưỡi sáng. Lại nhắm mắt lần nữa.
Chết tiệt! Mới ba rưỡi sáng, gà còn chưa gáy cơ mà!
Nhất định là ác mộng. Nhà tranh mới này của hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bị người tìm ra như vậy được!!
Khương Sơn chuẩn bị quay lại giấc mộng ngọt ngào.
Ba giây sau, tiếng vật nặng đổ xuống đất “rầm” một tiếng khiến hắn lại bật dậy từ trên giường.
?!
Giữa đêm tối đen như mực, Khương Sơn hoảng sợ cuốn chặt chăn bông, trơ mắt nhìn sáu bảy đại hán xông thẳng đến trước giường hắn.
Khương Sơn: “……”
Nếu không phải hắn mắt tinh, nhìn rõ trong đêm tối, chuyến này e là sẽ làm hắn bị doạ đến mất mạng, lại thêm một kiếp nữa.
Trước mặt những đại hán kia, hắn bọc chăn chẳng khác gì một con cừu yếu đuối.
“A ha ha ha ha! Ngại quá Khương tiểu tiên sinh à! Cái cửa gỗ này nhà ngươi thật không chắc chắn, ta không cẩn thận một chút đã đập bể nó rồi!”
“Nhưng mà không sao! Về sau ngươi sẽ theo đại vương bọn ta ăn ngon uống say, ở nhà to cửa rộng! Chẳng cần dùng cái cửa yếu thế này nữa!”
Khương Sơn nhìn tên cầm đầu cao gần hai trượng, vai rộng như núi, dần dần nở một nụ cười… rất giả tạo:
“…… Có khi nào ngươi nghĩ tới khả năng là… ta thật lòng thích cái cửa đơn sơ mộc mạc như thế không?”
Triệu Đại Hùng gãi đầu: “Hả? Vậy tiểu tiên sinh thật có sở thích khác người đấy. Nhưng mà không sao, đại vương hẳn cũng sẽ sẵn lòng thay ngươi dựng lại cái cửa giống y chang!”
Khương Sơn: “.”
Quả thật hắn sắp bị cái tên “gấu hóa hình” này chọc giận đến bật cười.
Hắn bất thình lình ngã ngửa ra sau, nằm lại trên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
“Không đi!”
Làm một con cá mặn quan tinh không tốt sao? Hắn vốn là phú nhị đại ở cổ đại, cớ gì lại phải đi làm xã súc (kiểu cô lệ tư bản, bị sếp hành ấy) cho người ta chứ!
Khương Sơn chui trong chăn, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài lặng ngắt vài chục giây, tưởng đâu giở trò ăn vạ thành công, hử?
Bỗng dưng, hắn cảm thấy thân mình cùng cái chăn đang quấn bị nhấc bổng lên. Tiếng cười sang sảng của đại hán kia lại vang lên lần nữa:
“Ây ha! Lão Thất! Biện pháp của ngươi quả thật không tệ! Tiên sinh không chịu đi, thì ta khiêng hắn đi là được! Ha ha ha!”
Bị khiêng lên, Khương Sơn lập tức thò đầu ra khỏi chăn, hai mắt phượng trừng lớn như chuông đồng.
Hử! Để hắn xem ai là cái tên lão Thất đáng chết kia!
Ngay sau đó, ánh mắt hắn chạm phải một đôi con ngươi băng lãnh như mắt sói.
!?
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc hắn chớp mắt, ánh nhìn ấy liền biến thành ánh mắt vô hại, thậm chí còn có chút thật thà chất phác.
Khương Sơn: “Ha!”
Đã muộn! Lúc nãy ta đã thấy rõ chân tướng của ngươi rồi!
Hay cho một kẻ lòng dạ khó lường, không cam chịu làm đầy tớ!
Tuy rằng không tinh thông tướng thuật bói toán, nhưng Khương Sơn tốt xấu cũng đi theo thiên hạ đệ nhất thần toán lăn lộn mười ba năm.
Đặc ưu ban du thủ du thực cũng là đặc ưu, lên phố bày quán đoán mệnh, gã còn lừa dối hơn cả thầy tướng bình thường.
Đừng nói chi đến trước mặt gã, lão thất này trừ bỏ một đôi mắt sói ra, còn có cao mi, rộng tai, phục au cốt, tướng mạo tiêu chuẩn như vậy. Cho dù là người mới học tướng thuật cũng có thể chiếu sách vở nói một câu, người này tiền đồ không thể hạn lượng, có vương bá chi khí!
Nhưng hiện tại, cái tên gia hỏa tướng mạo bất phàm này đang rũ mi cụp mắt, biểu tình chất phác mà đứng ở đó, thậm chí còn cố tình thả lỏng thân thể, giảo hoạt che giấu vẻ sắc nhọn nguy hiểm, giống như một tráng hán trầm mặc bình phàm bình thường.
Nếu không phải gã vừa rồi đột nhiên ngoi đầu đánh người này một cái trở tay không kịp, lại thêm trong đêm đen gã cũng có thể coi vật, e là còn chẳng nhìn ra chân thật sắc mặt của "Lão thất" này.
Khương Sơn khẽ nhếch khóe miệng.
Nhà ai người tốt lại lén lén lút lút như vậy a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play