Nửa đêm, trăng mờ gió lớn.
Khương Sơn đứng trước căn nhà tranh trên đỉnh ngọn núi nhỏ, hít sâu một hơi, xoa mắt, cẩn thận thực hiện một lần mát xa mắt.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
"…Ừm, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, thế cuộc đại loạn trong thiên hạ vẫn chưa lắng xuống được. Tử vi đế tinh u ám không rõ, xung quanh đế tinh là Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát hung tinh thì lại đang lập lòe chuyển động. Thiên hạ này vẫn là… Hắt xì!"
"Hừ, không diễn nữa. Sau đây là dự báo thời tiết qua Quan Tinh hôm nay: Đêm nay mây dày, gió lạnh, sao trăng đều bị mờ khuất. Dự kiến từ 3 giờ sáng đến 2 giờ chiều mai có mưa nhỏ đến vừa, sau đó chuyển thành mưa to kèm gió lớn.
Phạm vi ảnh hưởng… khoảng trong vòng 180 dặm đổ lại. Tốt nhất không nên ra ngoài, cứ nằm nhà ngủ nướng, nằm yên trong chăn là tốt nhất."
【Tích! Phán đoán chính xác. Đo lường hoàn tất – Quan Tinh / Dự báo thời tiết thành công.
Thời gian sinh tồn +1 ngày (thời gian sinh tồn hiện tại: 31 ngày).
Năng lực quan sát khí hậu +1 (cấp độ quan sát khí hậu hiện tại: Đại sư mà “mọi người ca ngợi”).
Kính mong ký chủ tiếp tục cố gắng, hoàn thiện hệ thống quan trắc khí hậu!】
Nghe thấy âm thanh máy móc đó, Khương Sơn chỉ khẽ nhếch miệng, quấn chăn lại rồi nhanh chóng trở về căn nhà tranh của mình.
Trên đường đi ngang qua chuồng lừa, con lừa trắng lớn trong lều khẽ vẫy đuôi, kêu lên một tiếng chào hắn.
Khương Sơn gật đầu đáp lại bình thản:
“Ừ, Bạch Thông Minh, ngủ ngon nhé.”
Tốt lắm.
Lại một ngày yên bình trôi qua, không ai tới gây rối cái nhà tranh của hắn!
Khương Sơn đã sống ở thời đại hỗn loạn này suốt 18 năm, cũng từng ấy năm hắn ngẩng đầu nhìn sao trời.
Nhưng Khương Sơn vốn không phải người bản địa của thế giới này, mà là một người trọng sinh, mang theo ký ức và cả hệ thống từ kiếp trước.
Chỉ tiếc rằng vận may của hắn lại “bị chiết khấu rất lớn” ——
Hắn không trọng sinh vào một tương lai công nghệ phát triển, không rơi vào xã hội hiện đại hòa bình, thậm chí còn chẳng có cơ hội trải nghiệm thời kỳ khó khăn như những năm 60–70; con sông thời gian lại trực tiếp cuốn hắn về một thời cổ đại hỗn loạn, tương tự thời cuối Tùy đầu Đường.
Tại sao lại là “tương tự”? Bởi vì lịch sử của thế giới này đã rẽ sang một hướng khác sau khi Tần Hoàng thống nhất thiên hạ ——
Ở thế giới này, công tử Phù Tô không chết, mà còn trở thành đại đế Phù Tô lỗi lạc, kéo dài mệnh vận của Tần triều thêm 300 năm. Từ đó, thế giới này đã thay đổi hoàn toàn.
Vì vậy, khả năng tiên đoán của người trọng sinh như Khương Sơn ở nơi này chẳng còn chút lợi thế nào.
May mà hắn vẫn còn hệ thống.
Nhưng khi Khương Sơn biết rõ hệ thống của mình là gì, trong lòng hắn chỉ có thể phẫn nộ gào thét suốt nhiều năm ——
【Hệ thống quan trắc khí hậu cổ đại】
Nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng thực tế thì… không ăn được, không uống được, và mỗi ngày hắn còn phải tự mình quan tinh (quan sát sao trời) để phán đoán thời tiết hôm sau.
Mà hệ thống sẽ không đưa ra bất kỳ trợ giúp nào trong quá trình này, chỉ đảm nhận vai trò xác nhận kết quả đúng hay sai.
Nếu đoán sai thì không bị phạt, nhưng nếu đoán đúng… phần thưởng cũng chẳng đáng là bao.
Ha ha.
Hoàn toàn không xứng với cái danh “hệ thống”, đúng là đồ bỏ đi.
Nhưng Khương Sơn vẫn ngoan ngoãn làm công việc quan tinh mỗi ngày, vì —— không xem thì chết.
Dù sao thì, từ năm ba tuổi hắn đã trở thành “Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ”. Trong cái thế giới khốn nạn này, ai có được hắn cũng coi như nắm được thiên hạ. Nhưng cũng vì danh tiếng ấy quá lớn, vận mệnh quá nặng, hắn không gánh nổi, thành ra hắn rất dễ đột tử.
Khương Sơn nghĩ tới đây, chỉ biết thở dài lo lắng.
Năm đó, trước vườn hoa dưới ánh trăng, cha hắn đang cùng bạn bè, danh sĩ nổi tiếng, uống rượu đàm đạo ngoài sân. Còn hắn thì đang chơi bùn đất một mình.
Bỗng nhiên, một lão đạo sĩ điên điên khùng khùng không biết từ đâu xông vào, vượt qua đám gia đinh (người làm), chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói:
“Người này tinh diệu gắn thân, hòa hợp với khí vận trời đất, mới sinh ra đã hiểu chuyện thế nhân, có thể giải cứu bách tính khỏi khổ đau.
Thịnh thế có thể phụ trợ khai hưng vương triều trăm năm, loạn thế ắt sẽ giúp chân long thống nhất giang sơn!
Có được gười này cũng như là có được thiên hạ!”
Lúc ấy, Khương Sơn ba tuổi đã trở thành tâm điểm của cả sân. Ánh mắt mọi người nhìn hắn bỗng chốc thay đổi – từ ánh nhìn yêu thương của bạn bè gia đình, thành ánh mắt như vừa thấy vàng từ trên trời rơi xuống.
Ngay sau đó, một người bạn của cha hắn – họ Tạ – lập tức bế hắn lên:
“Ôi chao, Tiểu Sơn! Muốn qua nhà thúc của con không? Nhân tiện đính luôn một tiểu muội muội nha? Nhà thúc có cô bé xinh lắm đấy!”
“Ha! Tạ Tam Lang, ngươi nói chuyện dối trá quá! Nhà Tạ nào có con gái nhỏ tuổi hơn Tiểu Sơn? Vẫn là về nhà ta – Vương gia! Ai chẳng biết nhà ta vừa sinh thiên kim, hoàn toàn xứng với Tiểu Sơn của Khương gia!”