Tôi và Trần Cảnh Dữ đứng cạnh nhau ở hành lang, vừa ăn bánh bao vừa trò chuyện.
Giáo viên môn tư tưởng đạo đức cũng vừa đến, thấy chúng tôi liền trêu, “Trần Cảnh Dữ, lười biếng như em mà cũng có bánh bao ăn, chắc toàn nhờ công của em gái đây nhỉ?”
“Chẳng phải chuyện này quá rõ ràng rồi sao thầy?”
Vì là tiết đầu tiên trong tuần, giáo viên môn này khá thân với chúng tôi.
Tôi mỉm cười chào thầy.
Thật ra, tôi rất biết ơn thầy. Nếu không có sự hiểu lầm trong tiết tư tưởng đạo đức lần trước, có lẽ đến giờ Trần Cảnh Dữ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tôi.
Thầy vào lớp, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò chúng tôi ăn xong thì vào ngay.
Tôi ngoan ngoãn đáp một tiếng “Dạ.”
Trần Cảnh Dữ cắn đến chiếc bánh bao cuối cùng thì bỗng khựng lại, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, “Hôm nay cậu chạy đến hai căng tin à?”
Tôi sững sờ.
Sáng nay, bị bạn cùng phòng trêu chọc, tôi mất chút thời gian, đến căng tin số một thì bánh bao thịt kho chỉ còn ba cái. Tôi luôn nhớ rõ khẩu phần ăn của Trần Cảnh Dữ là bốn cái, nên đã chạy sang căng tin số hai mua thêm một cái.
Chỉ là không ngờ anh có thể phân biệt được bánh bao của từng căng-tin.
Tôi vừa nhai bánh bao vừa suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Nhưng đột nhiên, bàn tay còn lại của anh nhẹ nhàng xoa nắn phía sau cổ tôi, động tác rất khẽ, giống như đang cưng nựng một con mèo nhỏ.
“Tớ là anh trai của cậu, căng thẳng cái gì chứ?”
“Đâu có…”
Chuông báo vào lớp vang lên đúng lúc. Anh ăn xong miếng bánh cuối cùng, đẩy nhẹ vai tôi vào lớp.
Ngồi xuống ghế, anh bất ngờ nghiêng đầu nhìn tôi.
“Lần sau không cần chiều tớ như vậy đâu, tớ ăn gì cũng được.”
Thì ra, anh đều biết cả.
Tôi khẽ đáp một tiếng “Ồ.”
*
Trần Cảnh Dữ gia nhập đội bóng chuyền của trường.
Cuối tuần, họ có buổi tập luyện.
Tôi thường đến xem anh chơi bóng.
Trần Cảnh Dữ có nhân duyên rất tốt, nhờ vậy mà các thành viên trong đội cũng đặc biệt quan tâm đến tôi.
Đội bóng chuyền chia thành đội nam và đội nữ.
Thỉnh thoảng, buổi tập của cả hai đội sẽ trùng nhau.
Vì đây là tập luyện chứ không phải thi đấu, nên sân bóng chuyền trong nhà chỉ có một mình tôi. Tôi cầm sổ phác họa, vẽ từng đường nét. Dù mới chỉ là những nét phác thảo đơn giản, nhưng nhân vật chính lại vô cùng rõ ràng.
Tôi luôn quen đặt trọng tâm vào anh.
Đội trưởng của đội nam ôm một thùng nước đến phát cho mọi người, còn tiện tay đưa cho tôi một chai.
“Cảm ơn đàn anh.”
“Khách sáo gì chứ.”
Sau khi đội trưởng rời đi, mấy cô gái bên đội nữ đi đến.
Người đi đầu là đội trưởng đội nữ, đang dùng khăn lau mồ hôi. Bên cạnh cô ấy là Khương Nam, em họ của cô ấy.
Khương Nam cất giọng đầy mỉa mai: “Đội trưởng Tăng này cũng thật là. Nước của đội bóng chuyền đều mua từ kinh phí của đội, nếu mỗi người đến đây "cưa cẩm" đều được phát một chai, chẳng phải đội sẽ phá sản à?”
Tay tôi cầm chai nước, nhất thời hơi bối rối.
Bình thường tôi đều tự mang nước, chỉ là hôm nay quên mất.
“Vậy lát nữa tôi sẽ mua một chai trả lại.” Tôi nhẹ giọng nói, vốn dĩ tôi cũng không giỏi tranh cãi với người khác.
Trần Cảnh Dữ vẫn đang ở trên sân, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại liền lên tiếng giúp tôi giải vây: “Chỉ là một chai nước thôi mà. Hơn nữa, Cá Voi nhỏ cũng đâu phải người ngoài.”
Khương Nam đảo mắt, liếc tôi một cái rồi buông một câu đầy khinh miệt: “Cái kiểu giả vờ anh anh em em này, chẳng phải cũng có ý đồ còn gì?”
Hầu hết mọi người trong đội đều nghĩ tôi là em gái ruột của Trần Cảnh Dữ, nhưng Khương Nam lại biết tôi không phải. Xem ra, cô ta cũng là một trong những người theo đuổi anh.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Cảnh Dữ bước đến hỏi, ngửa đầu uống nước. Yết hầu anh di chuyển lên xuống rõ ràng, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng về phía tôi.
Nhìn anh, tôi bỗng cảm thấy rất an tâm.
Mà nghĩ kỹ lại, lời Khương Nam nói cũng không sai, đúng là tôi có ý đồ với Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ đặt chai nước xuống, một tay khoác lên vai tôi: “Sao thế? Đâu phải cậu không có người chống lưng, sợ gì chứ?”
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, rồi thành thật nói: “Cậu ấy bảo tôi uống nước chực của đội.”
Lông mày Trần Cảnh Dữ lập tức cau lại. Anh nhìn sang Khương Nam, ánh mắt trầm xuống, rồi quay sang đội trưởng Tăng Nhiên: “Từ nay nước trong đội cứ để tôi lo, phần của Cá Voi nhỏ, tôi sẽ trả.”
Sắc mặt Khương Nam lập tức tái nhợt, môi mím chặt.
Trần Cảnh Dữ kéo tôi rời đi, bàn tay nắm cổ tay tôi, nhiệt độ nơi anh chạm vào rất rõ ràng.
Nhịp tim tôi cũng theo đó mà dần dần tăng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play