Tôi đã quen với việc giữ chỗ cho Trần Cảnh Dữ trong tiết tư tưởng đạo đức. Mỗi sáng thứ hai, tôi luôn rất tích cực, tích cực đến mức cả bạn cùng phòng cũng nhận ra điều gì đó.
“Cá Voi nhỏ, không phải là cậu thích Trần Cảnh Dữ đấy chứ?”
Bạn cùng phòng ngồi trên giường, nhìn tôi loay hoay chọn quần áo trước gương.
Ngay lập tức, tai tôi đỏ bừng. Dù sao thì, thích Trần Cảnh Dữ là một bí mật tôi đã giấu kín nhiều năm, đã quen với việc để nó ngủ yên nơi góc tối tăm nhất trong tim.
“Cậu ấy là anh trai tớ.” Tôi mấp máy môi, lúng túng tìm lời biện hộ.
Bạn cùng phòng như nhìn thấu tâm tư tôi, “Cũng không phải anh ruột, Cá Voi nhỏ, cậu thấy tội lỗi cái gì chứ?”
“Tớ…”
Bị người khác đoán trúng tim đen, tôi vội vàng đeo ba lô rồi chạy trốn đến lớp.
Như thường lệ, khi đi mua bữa sáng ở căn-tin, tôi cũng mua cho Trần Cảnh Dữ một phần.
Anh thích sữa đậu nành nấu và bánh bao thịt kho ở căn- tin số một. Anh cao, ăn khỏe, mỗi bữa có thể ăn bốn cái bánh bao.
Trần Cảnh Dữ vốn quen đến sát giờ vào học, nhưng từ khi tôi mang bữa sáng cho anh, anh sẽ đến sớm hơn năm phút.
Lúc tôi đến bậc thang cửa giảng đường, Trần Cảnh Dữ cũng vừa đến cùng một nam sinh khác.
Tôi đã gặp cậu ta trước đây, là bạn cùng phòng của Trần Cảnh Dữ.
Trần Cảnh Dữ tự nhiên nhận lấy bữa sáng từ tay tôi, khiến cậu bạn kia ồn ào trêu chọc.
“Trần Cảnh Dữ, sao số cậu tốt thế, tự dưng có thêm một cô em gái ngoan ngoãn lo lắng cho từng bữa ăn.”
“Sao? Ghen tị à?” Trần Cảnh Dữ cười, ánh nắng rực rỡ đổ xuống tai anh, chói chang đến mức làm người ta lóa mắt.
“Có ghen tị cũng chẳng được gì.”
Cậu bạn kia không học cùng lớp với chúng tôi, nói xong liền rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play