01
Tên tôi và anh có cách phát âm giống nhau.
Tôi tên là Trình Kình Ngữ, anh tên là Trần Cảnh Dữ.
Tiết học đại cương đầu tiên ở đại học, chúng tôi được xếp vào cùng một lớp.
Hai phút trước khi bắt đầu điểm danh, thầy giáo gọi tên anh trước.
“Trần Cảnh Dữ.”
Đây là tiết học đầu tiên ở đại học, môn tư tưởng đạo đức, một tiết học phổ biến có sinh viên từ nhiều chuyên ngành khác nhau tham gia.
Tôi đã đến lớp từ sớm và chọn ngồi ở vị trí giữa phòng học.
Lúc đó, một nửa số chỗ trong giảng đường đã có người ngồi, còn hai phút nữa mới đến giờ học, giảng viên đã bắt đầu điểm danh.
Nghe thấy “Trần Cảnh Dữ”, tôi theo phản xạ đứng dậy trả lời.
Vị giáo sư lớn tuổi nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xem danh sách điểm danh, đôi mày cau lại, dường như có phần tức giận.
“Tiết học đầu tiên mà đã dám nhờ người điểm danh hộ? Sao? Em định thay cậu ta suốt cả kỳ học à? Đến giới tính cũng không đúng, muốn lừa tôi chắc?”
Giọng điệu của giáo sư đầy vẻ đau lòng và nghiêm khắc.
Cả giảng đường đổ dồn ánh mắt về phía tôi, nóng rực như thiêu đốt, khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi cố nén sự xấu hổ, mấp máy môi, định lên tiếng giải thích.
“Em…”
Chỉ là, đột nhiên ánh mắt tôi khựng lại.
Ngay trước bậc thang ở cửa lớp, một bóng dáng cao ráo xuất hiện.
Áo thun ngắn tay, quần thể thao, giày thể thao, sạch sẽ, khoan thai, đẹp đến mức như bước ra từ anime.
“Trần Cảnh Dữ, có mặt.”
Giọng điệu anh mang theo chút đùa giỡn, ánh mắt rực rỡ như sắc màu hoa hồng, gần như thu hút toàn bộ ánh nhìn của các nữ sinh viên trong lớp.
“Thầy ơi, ban ngày ban mặt không thể đổ oan người ta như vậy đâu. Em đâu có nhờ ai điểm danh hộ, hơn nữa, nhìn qua đã biết em gái này là học sinh gương mẫu rồi.”
Là một kiểu nói chuyện mang theo chút nghịch ngợm, nhưng lại không khiến người ta khó chịu.
Giáo sư lật lại danh sách điểm danh, cuối cùng cũng tìm thấy tên tôi.
Nhận ra mình đã nhầm, thầy vội xin lỗi tôi, còn không ngừng cảm thán vì sao trong lớp lại có hai cái tên giống nhau đến vậy.
Trần Cảnh Dữ bước về phía tôi, khoảnh khắc đó, tôi bỗng có cảm giác như hơi thở của mình bị ngưng lại.
Trái tim tôi đập rộn ràng như có trống gõ trong lồng ngực.
Anh thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
“Có lẽ, tám trăm năm trước chúng ta là người một nhà nhỉ?”
Khoảng cách quá gần, giọng nói của anh như bao trùm lấy tôi.
Vì một câu này mà tôi suýt nữa làm đổ cốc nước bên cạnh.
Anh nhanh tay giữ lại giúp tôi, rồi nghiêng đầu hỏi: “Em gái, sao phải hoảng hốt thế?”
-
sao anh vừa gặp đã thả thính thế?!
-