Bắc Kinh có tuyết rơi.

Yến Đường biết tin này qua vòng bạn bè trên WeChat trước tiên, toàn là ảnh chụp tuyết rơi ban đêm, chụp Cố Cung, chụp tòa nhà “quần cộc” Quốc Mậu, tráng lệ và đẹp mắt.

Tâm trạng cô cũng rất vui, vì từ tối hôm đó Dương Nhất Chu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Đôi khi phát điên quả nhiên hiệu quả hơn nói lý.

Cô của Yến Đường có khéo léo hỏi lại về chuyện của anh ta, nhưng bố mẹ cô nói: “Con gái chúng ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tức giận lớn như vậy, chắc chắn thằng nhóc đó có vấn đề.”

Đây là chị họ kể lại cho Yến Đường, chẳng trách cô của cô gần như không nhắc gì đến chuyện xem mắt trong nhóm chat.

Ngoài ra, Yến Đường còn nhận được tin vui - giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba đến Bắc Kinh dự hội thảo, nên các bạn học ở Bắc Kinh định tổ chức một buổi tụ họp vào tối thứ Bảy.

Cô không hẳn muốn ôn chuyện cũ với các bạn học, vì cuộc sống của cô thực sự chẳng có gì đáng kể, nhưng cô giáo chủ nhiệm chăm sóc cô rất nhiều, đã lâu không gặp, cô cũng rất nhớ cô giáo..

Yến Đường trở mình trong chăn, định dậy, bỗng cảm thấy một cơn đau quặn ở bụng dưới, lập tức biết ngay không ổn.

Chắc chắn đã đến kỳ kinh nguyệt.

Ngày đầu kỳ kinh nguyệt cô luôn đau đớn khó chịu, cơ thể yếu hơn bình thường. Không may, ngoài trời lại có tuyết lớn, điều này khiến việc rời giường cũng khó khăn.

Tám giờ mười lăm, nhờ động lực kiếm tiền, Yến Đường dựa vào ý chí mạnh mẽ bò dậy khỏi giường.

Bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, cô nhẹ chân rửa mặt, ăn hai miếng bánh mì, uống một viên giảm đau, đổ nước đường đỏ vào bình giữ nhiệt, mang theo laptop và tài liệu dạy học ra ngoài.

Bây giờ là đầu tháng Một, trường học bước vào mùa thi cuối kỳ, trên đường vắng tanh, nhưng đèn trong tòa nhà dạy học vẫn sáng, nhiều sinh viên ngồi cạnh cửa sổ ôn bài. Tuyết rơi cả đêm, bụi cây phủ một lớp chăn trắng dày, mỗi bước đi để lại một dấu chân, hơi lạnh xuyên qua giày chống tuyết thấm vào chân.

Lạnh lạnh lạnh!

Yến Đường bước nhanh về phía cổng Tây, từ xa đã thấy một chiếc xe thương mại màu đen như ngọn đèn sáng dừng bên đường.

Vừa ra khỏi cổng trường, cửa xe chậm rãi mở.

Bên ngoài lạnh buốt, tuyết bay đầy trời, Tống Úc ngồi trong xe vẫn uống cà phê đá, chàng trai mười tám tuổi với cơ thể rắn chắc như thép, đúng là sức trẻ vô địch.

Cô lên xe, run lập cập, mở bình giữ nhiệt uống một ngụm rồi đưa tay về phía chàng trai bên cạnh: “Đưa bài tập tối qua tôi xem nào.”

Tống Úc rút tờ bài tập từ cặp ra đưa cho cô.

Bài tập câu một: Phân tích câu cuối trong bài "Xa ngắm thác núi Lư" của Lý Bạch: “Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên”.

Phía dưới chỗ trống chỉ có một câu trả lời ngắn gọn.

Tống Úc: Trời tā rồi, Ngân Hà diào xuống.

Nhìn dòng chữ này, Yến Đường tối sầm mắt, cảm thấy trời sập rồi. Vốn dĩ cơ thể đã thiếu máu, đầu óc cô thực sự choáng một giây.

“‘Nghi’ là nghi ngờ, hôm qua tôi đã giảng cái này rồi mà, nó cũng quen cậu rồi, cậu vẫn chưa quen nó sao.”

Yến Đường cúi đầu dùng bút khoanh những chỗ sai, giải thích các lỗi cho cậu.

“Sao dạo này chị toàn mắng tôi.” Tống Úc xoa mũi.

Yến Đường ngẩng lên, thấy trên mặt cậu tràn đầy vẻ tủi thân.

Cô ngập ngừng nói: “Tôi có sao?”

“Vừa nãy chị nói to với tôi.”

To đâu mà to, chỉ nâng giọng chút thôi.

“Xin lỗi.” 

Yến Đường dịu giọng: “Tôi chỉ hơi sốt ruột, cậu phải học thuộc đáp án nhiều hơn mới được.”

Kỳ thi dự bị vào đầu tháng Ba, nhưng tháng Hai cậu có một trận đấu, tháng Tư lại có một trận khác. Gần đây cậu chìm trong biển khổ của từ đa nghĩa và phân tích thơ cổ, khiến cô giáo tiếng Trung như cô áp lực ngập đầu.

Cô nghiên cứu đề thi dự bị các năm trước, phát hiện tỷ lệ lặp lại rất cao, kể cả phân tích thơ cổ cũng không vượt ngoài vài bài quen thuộc. Điều cốt lõi vẫn là nhận diện từ. Chỉ cần luyện đề và nhớ đáp án, qua kỳ thi không thành vấn đề.

Nhưng Tống Úc lại có tinh thần nghi ngờ bẩm sinh, luôn có cách hiểu khác lạ.

Yến Đường lẩm bẩm suốt dọc đường, cuối cùng Tống Úc cam kết sẽ học thuộc đáp án, nhưng với điều kiện cô giáo phải cười với cậu một cái.

“Đây.” 

Yến Đường cầm bút: “Tôi dạy cậu một từ mới.”

xī pí xiào liǎn.

Cười cợt thiếu nghiêm túc.

Tống Úc hỏi: “Cái này nghĩa là gì?”

Yến Đường cười nói: “Chính là kiểu vừa nãy của cậu.” 

Lúc này xe đến cổng câu lạc bộ, tra nghĩa từ này trở thành bài tập về nhà của Tống Úc.

Buổi sáng tuyết rơi luôn khiến người ta uể oải, nhưng tầng hầm câu lạc bộ đã sôi động. Các vận động viên khởi động trên sân trống, chuẩn bị bắt đầu cho buổi tập thể lực tiếp theo.

Giờ Tống Úc đã giao tiếp được bằng tiếng Trung đơn giản với người khác, cũng hiểu được hầu hết các hướng dẫn tiếng Trung cơ bản. Yến Đường chỉ cần ngồi bên cạnh quan sát, ghi lại những nội dung biểu đạt cậu không hiểu hoặc phải dùng tiếng Anh, sau đó lại dạy cậu cách nói bằng tiếng Trung.

Vì khối lượng công việc này đã giảm so với lúc trước, nên cô bắt đầu mang tâm thế thưởng thức xem quá trình tập luyện.

Áo tập của các vận động viên là áo ngắn tay và quần ngắn vải co giãn, nhìn qua như một bữa tiệc cơ bắp. Nổi bật nhất vẫn là Tống Úc, cậu cao lớn, da trắng, khó mà không thu hút ánh nhìn.

Quá trình tập luyện gần như tàn bạo.

Yến Đường chăm chú nhìn về phía trước.

Tống Úc nằm trên ghế đẩy tạ, thanh đòn đặt trên hông, hai bên gắn bốn năm tấm tạ trông nặng đến đáng sợ.

Hồi mới vào đại học, cô từng hào hứng tập gym, đăng ký buổi tập thử cùng bạn cùng phòng, nhớ rõ huấn luyện viên nói động tác này tăng lực bùng nổ hông và độ ổn định cốt lõi, nhưng lợi ích lớn nhất với người tập gym là luyện vòng ba căng tròn.

Lúc đó Yến Đường thử đẩy một thanh đòn trơn, vài ngày sau đau nhức như muốn bay lên trời.

Huấn luyện viên Đường Tề đứng cạnh, nói với Tống Úc: “Giữ mức tạ 130kg đi, trước tiên chưa tăng thêm. Nào, đẩy nhanh tám lần!”

Tiếng còi vang lên, Tống Úc bắt đầu.

Cơ đùi rắn chắc căng lên, mông săn chắc, hông đẩy lên, vững vàng nâng thanh tạ nặng 130kg.

Sức mạnh và lực bùng nổ đáng sợ.

Lần đầu Yến Đường chứng kiến, há hốc mồm, sau nghe các vận động viên khác phổ cập một lúc mới biết đây là mức tạ thông thường cho vận động viên hạng nhẹ như Tống Úc.

Đây là một trăm ba mươi ký lô đấy, vòng ba và eo của cậu chắc là động cơ thép thật.

Cô liếc đồng hồ, đoán buổi tập thể lực sắp kết thúc, tiếp theo là cuộc họp chiến thuật kéo dài một tiếng rưỡi, liền lấy khăn vệ sinh trong túi, đi về phía nhà vệ sinh.

Hầu hết vận động viên đều ở sân tập, hành lang vắng lặng, cô vừa rẽ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh hơi lạ.

Yến Đường vô thức chậm bước, nhìn sang trái, thấy trong phòng họp tối đèn có hai người.

Một nam một nữ, chàng trai cao lớn đứng cạnh bàn, cô gái đó ngồi trên bàn, hai chân dang ra kẹp lấy eo anh, eo cô ấy bị tay người đàn ông giữ chặt.

Họ đang hôn nhau, say mê và đầy cảm xúc, Yến Đường nghe thấy chút âm thanh ướt át mơ hồ.

Nhận ra có người đến, chàng trai đó quay đầu nhìn ra cửa, mày nhíu rồi nhướng, dường như đang tò mò không biết Yến Đường định đứng nhìn đến bao giờ.

Là Vương Thiên Minh, vận động viên trong câu lạc bộ, người anh ta ôm lại là Đường Nhụy Tâm.

Mặt Yến Đường đỏ rực, vội quay người chạy đi, vừa rẽ thì đâm sầm vào ngực ai đó.

“Cô giáo?”

Cô ngẩng lên, là Tống Úc.

Cậu vừa tập xong, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, có lẽ định vào phòng nghỉ lấy khăn.

Yến Đường không nghĩ ngợi, nhảy lên bịt miệng cậu: “Nhỏ tiếng thôi, đi đi đi.”

Tống Úc cụp mắt nhìn, thấy mặt cô đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.

“?”

Cậu không gỡ tay Yến Đường, trong mắt lộ vẻ tò mò.

Cậu để ý đến chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, tiện tay đỡ vai cô, tránh cô kiễng chân ngã.

Đầu óc Yến Đường ong ong, thậm chí không nhận ra bộ dạng mình kéo Tống Úc đi, trông chẳng khác gì bị cậu xách ra ngoài.

Họ đi đến một góc không người, Tống Úc vẫn chưa buông cô.

Cậu ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người cô.

Hoa nhài? Hay dành dành?

Yến Đường đẩy Tống Úc ra, thở phào, nói: “Bên kia có người.”

Giọng cậu hơi lơ đễnh: “Thì sao?” 

Yến Đường ấp úng: “Họ…” 

Tống Úc nhìn bộ dạng cô, nói: “Thiên Minh và Grace đúng không? Chị thấy gì? Họ đang hôn nhau hay cởi đồ?”

Yến Đường sững sờ.

Sao cậu bình thản thế? Không đúng, sao cậu biết chuyện này?

Trong buổi họp sau đó, Yến Đường phát hiện hoá ra mọi người đã biết chuyện này từ hai ngày trước.

Vương Thiên Minh là vận động viên hạng nhẹ duy nhất trong câu lạc bộ ngoài Tống Úc, mày rậm mắt to, khi cười lên có chút ngông nghênh, hiện học ở Đại học Thể thao Bắc Kinh, là người mới ký hợp đồng.

Cái này là chị Hồng kể cô nghe, Vương Thiên Minh đã quen Đường Nhụy Tâm từ lâu, theo đuổi mãi, đáng tiếc lúc đó Đường Nhụy Tâm lại thích người khác…

Khi chị Hồng nói đến đây, khẽ chỉ về phía Tống Úc bên cạnh Yến Đường.

Trong buổi họp, Đường Nhụy Tâm khoác tay Vương Thiên Minh bước vào, cô ấy chẳng bận tâm chuyện xảy ra vừa nãy, còn vẫy tay với Yến Đường, liếc Tống Úc một cái rồi thu mắt về.

Có người trêu Tống Úc: “Cậu bị đại tiểu thư ghẻ lạnh rồi kìa.”

Tống Úc ngả người ra sau, khoác tay lên lưng ghế Yến Đường, cười nói bằng tiếng Trung: “Liên quan gì đến tôi?”

Đường Nhụy Tâm đối diện lườm cậu.

Yến Đường ở bên cạnh lặng lẽ nghe, hai ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Thằng nhóc này đúng là vô tâm.

Tiếng Trung của cậu ấy ngày càng tốt, thật tuyệt.

Huấn luyện viên Đường Tề cắt ngang màn buôn chuyện, yêu cầu Đường Nhụy Tâm - người ngoài cuộc rời đi để không làm rối buổi họp. Lúc này căn phòng mới yên tĩnh xuống, bắt đầu phát video giải vô địch ACL gần đây.

“Tống Úc, giải vô địch ACL kỳ tới là trận khu vực cuối cùng của cậu, rất quan trọng cho sự phát triển ở UFC sau này, ủy ban giải đấu sẽ chú ý đến màn thể hiện của cậu, nên…”

Yến Đường lấy lại tinh thần, tập trung vào công việc phiên dịch.

Để đảm bảo Tống Úc đủ thuận lợi vượt qua kỳ thi dự bị, giờ ăn trưa cũng thành thời gian học.

Tống Úc cắt miếng thịt bò trên đĩa, nước thịt đỏ hồng chảy ra, cậu hỏi: “Sao người Trung Quốc gọi cái này là thịt sống mà không gọi là thịt chết?”

“Vì ‘sống’ ở đây không tả trạng thái sống chết mà là mức độ nấu chín, từ đối nghĩa của nó là ‘chín’. Sống và chín là cặp từ trái nghĩa. Ví dụ, hôm nay cậu ăn thịt bò sống, tôi ăn thịt bò chín.”

“Vậy sao Trung Quốc có từ ‘shēng rén’ và ‘shú rén’?”

“Ở đây, ‘shēng shú’ thể hiện mức độ quen thuộc, thường gọi ‘shēng rén’ là ‘người lạ’, chỉ người không quen biết. ‘Shú rén’ là người đã quen nhau, như tôi và cậu là ‘shú rén’.”

“Không, chúng ta không phải ‘shú rén’.” 

Tống Úc trầm ngâm, mỉm cười nghiêm túc nói với cô: “Chúng ta đã overcooked rồi.”

Yến Đường không khỏi thán phục tài năng ngôn ngữ của cậu, có thể học tiếng Trung qua tiếng Nga mà còn pha được một câu đùa tiếng Anh.

Cô gợi ý: “Vậy thì gọi là ‘bạn bè’.” 

Tống Úc suy nghĩ một lát, bỗng hỏi: “Nếu overcooked là ‘bạn bè’, vậy người yêu là gì?”

Yến Đường nghĩ ngợi rồi đáp: “…Là burnt, là подгоревший.” 

Cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt, chẳng phải rất giống cảm giác rung động sao?

Nói đến đây, cô không kìm được mà tò mò hỏi cậu học trò đẹp trai nhưng vô tình này.

“Chắc từ nhỏ cậu đã được nhiều cô gái theo đuổi nhỉ? Chẳng lẽ chưa từng thích ai?”

Nói xong, Yến Đường cắn một miếng thịt tôm hùm thơm ngon trên đĩa.

“Sao muốn hỏi vậy?” 

Tống Úc nhìn cô.

“Tôi chỉ tò mò cậu sẽ thích kiểu con gái như thế nào, rõ ràng Grace rất dễ thương.”

“Tôi chưa từng thích cô gái nào khác.”

“Chưa từng sao?” 

Lần này Yến Đường thực sự ngạc nhiên: “Tuổi trẻ đẹp thế này nên yêu một lần đi, không thì đến lúc như tôi sẽ thấy tiếc lắm.”

“Tiếc ư?”

Tống Úc đặt dao nĩa xuống: “Tại sao?”

“Vì đó là điều rất đẹp ở độ tuổi này.”

Cậu nghe ra chút uể oải khó nhận thấy trong giọng cô, lại hỏi: “Chẳng phải chị cũng từng thích ai đó sao?”

Yến Đường cười: “Nhưng người ta không thích tôi.”

Càng quen Tống Úc, cô nói chuyện càng thoải mái, dùng giọng điệu của người từng trải bảo cậu: “Tóm lại, yêu và được yêu là điều rất tuyệt. Nếu cậu đã gặp cô gái mình thích, đừng bỏ lỡ nhé.”

Yến Đường nói xong, lau miệng bằng khăn giấy, ngẩng lên, thắc mắc hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” 

Tống Úc cụp mắt, chậm rãi cắt miếng thịt trên đĩa, như đang nghĩ ngợi gì đó.

Bình thường cậu rất hay cười, nhưng lúc không cười lại có cảm giác lạnh lùng, xa cách, khá giống người cha uy nghiêm, tuấn tú trong bức ảnh gia đình.

Yến Đường nhìn cậu một lúc, tò mò hỏi: “Anh trai cậu có giống cậu lắm không?”

Động tác Tống Úc khựng lại: “Sao chị hỏi về anh ấy?”

“Chỉ tò mò thôi.” 

Yến Đường đáp bâng quơ: “Trước đây tôi thấy ảnh chụp chung của hai người, hồi nhỏ trông rất giống nhau.”

“Tôi với anh ấy chẳng giống nhau chút nào, không ai nhầm lẫn chúng tôi cả.”

Tống Úc bỗng cau mày.

Yến Đường càng tò mò: “Ồ, vậy hồi hai người đi học, ai được con gái mến hơn?” 

Đây là câu hỏi mà anh em đẹp trai thường gặp, rõ ràng Tống Úc không chỉ bị hỏi một lần.

Cậu đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc nói với Yến Đường: “Dù ai được mến hơn, chị mãi mãi chỉ được đứng về phía tôi, vì chị là giáo viên của tôi.”

Quả nhiên như Nastya nói, cậu nhóc này đúng là rất háo thắng.

Yến Đường cười không dừng được, ngay sau đó cảm thấy một cơn đau ở bụng dưới, sắc mặt tái đi, giọng cũng ngưng bặt.

“Sao thế? Không khỏe à?” 

Tống Úc nhận ra sắc mặt cô không ổn.

Yến Đường lắc đầu, lấy từ túi ra một viên thuốc giảm đau, uống với nước. Tống Úc đối diện thấy cô ôm bụng, lập tức hiểu ra.

“Chiều nay chị về nghỉ đi.”

“Không cần.”

Yến Đường khẽ nhíu mày.

Chắc do thuốc sáng đã hết tác dụng, vừa nãy đến trung tâm thương mại ăn trưa lại đi bộ trong tuyết, cơ thể bị lạnh, giờ đau dữ dội hơn.

Chờ thuốc phát huy tác dụng là ổn.

Đau bụng kinh rất khó chịu, từ bụng dưới lan lên bụng trên, từng cơn co rút, khiến Yến Đường bước đến cửa trung tâm thương mại vẫn còn lảo đảo.

Cửa trung tâm treo rèm cotton dày để chắn gió, cô vén rèm một khe, luồng gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào.

Không khí lạnh buốt bám vào da, Yến Đường không kìm được run lên.

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác còn hơi ấm cơ thể trùm lên đầu cô, chưa kịp phản ứng thì đã lập tức bị ai đó bế bổng lên.

!!!

Yến Đường giật mình: “Tống Úc!”

“Quấn chặt vào, đừng để lạnh. Tôi đưa chị về xe, chiều nay chị nghỉ ngơi cho tốt, vẫn trả đủ thù lao.”

Cách một lớp áo, giọng Tống Úc cũng trở nên hơi mơ hồ.

Cậu bế cô rất vững, còn nói: “Cô giáo, chị nhẹ thật đấy.”

Yến Đường thầm nghĩ, với người đẩy được 130kg bằng hông như cậu, có gì là nặng nữa?

Lúc cô nặng nhất cũng chỉ 52kg!

Thế là Yến Đường cứ thế bị Tống Úc “ép buộc” đưa lên xe. Cô kéo áo cậu xuống mới phát hiện cậu chỉ mặc áo ngắn tay mà đi một đoạn dài trong trời tuyết.

Yến Đường ở câu lạc bộ một thời gian, biết với người tập luyện cường độ cao trong thời gian dài như Tống Úc, bảo vệ cơ thể càng quan trọng.

Cô vội trả áo khoác cho cậu: “Mau mặc vào, về đi, đừng để lạnh.”

Cửa xe chậm rãi đóng lại, tuyết bắt đầu rơi.

Qua cửa sổ, cô thấy bóng dáng cao gầy đứng bên đường, càng lúc càng xa, hóa thành một vệt màu ấm áp.

Công việc kết thúc sớm, Yến Đường hiếm hoi được ngủ một giấc trưa thoải mái. Tối dậy, trong ký túc chỉ có Vương Kỳ Vũ.

Hai người là bạn cấp ba, thân nhất trong số bạn cùng phòng, cùng gọi đồ ăn ngoài, thoải mái ngồi trong ký túc. Khi cô kể về cơn đau bụng kinh, Vương Kỳ Vũ lấy ra lọ thuốc ngâm chân Trung y quý giá, ngâm chân và buôn chuyện cùng cô.

“Giang Duật Hành chia tay rồi.” 

Vương Kỳ Vũ ngồi cạnh giường, cúi người lấy bình nước nóng: “Bồn ngâm chân của cậu có cần thêm nước không?”

“Thêm chút đi.”

Yến Đường nhấc chân, bàn chân đỏ hồng vì ngâm nước nóng đặt nhẹ lên mép bồn, mặt không giấu nổi kinh ngạc: “Cậu ấy chia tay thật à? Chuyện khi nào?”

Trong đầu cô thoáng hiện ý nghĩ kỳ lạ—chia tay nhanh thế, chắc hai hộp bao cao su kia chưa dùng hết đâu nhỉ.

“Bảo là vừa chia tay, vốn đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin nhưng bố mẹ cô gái muốn tìm rể địa phương.”

Vương Kỳ Vũ đặt chân vào nước nóng trở lại, thoải mái đến mức rùng mình.

“Haiz, xã hội này đúng là hành người, tốt xấu gì Giang Duật Hành cũng là hotboy trường chúng ta, đẹp trai thế, lại học Bắc Đại, nghe nói đã được nhận vào chỗ xây tường gạch đỏ ở Ngũ Đạo Khẩu, nhân tài tài chính hàng đầu quốc gia, tiền đồ xán lạn, vậy mà còn bị chê là dân tỉnh lẻ, người ta không thèm.”

Đang nói chuyện, WeChat của cả hai nhận thông báo về một nhóm mới, để báo về buổi tụ họp bạn học thứ Bảy.

Người lập nhóm là Giang Duật Hành, hồi đó anh là lớp trưởng, làm việc luôn chu đáo, giữ liên lạc với cả lớp qua WeChat, nếu ai cần giúp gì anh cũng trả lời kịp thời.

Yến Đường không kìm được, bấm vào ảnh đại diện của Giang Duật Hành, lén xem vòng bạn bè của anh một chút - chỉ hiển thị ba ngày, nền là một phong cảnh, ảnh đại diện cũng đổi, trông khá u sầu.

Hồi cấp 3, cuộc sống của Giang Dật Hành luôn khiến trái tim cô xao động, chỉ cần thành tích của anh dao động, cô đã lén nhét những mẩu giấy động viên vào ngăn bàn anh, không ký tên.

Giờ nghĩ lại, hành động đó thật sự ngây ngô khiến người ta buồn cười.

Điện thoại bỗng rung hai lần.

Yến Đường bình thản thoát khung chat trống với Giang Duật Hành, thấy vài tin nhắn WeChat mới từ Tống Úc.

「Cơ tǐ đã ổn chưa?」

「Hình ảnh.jpg」

「Tôi nghiêm túc học tí mục.」

Trong môi trường giao tiếp tiếng Trung cường độ cao, giờ Tống Úc miễn cưỡng viết được vài câu ngắn thiếu tay thiếu chân, nhưng vẫn khổ sở với từ đồng âm.

Dù vậy, tinh thần học tập của cậu học trò Tống rất đáng khen, ảnh chụp là ghi chép ôn thi dự bị theo yêu cầu sáng nay của cô, vài từ mới còn được ghi chú pinyin.

Yến Đường rất hài lòng, gửi cho cậu một tin nhắn thoại: “Tôi đỡ nhiều rồi, hôm nay cảm ơn cậu. Ôn đề làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng!”

Nói xong, cô gửi lại hai từ “cơ thể” và “đề mục” để cậu nhớ cách viết đúng của hai từ đồng âm này.

Vương Kỳ Vũ nghe bên cạnh, cười hỏi: “Lại là học trò cưng của cậu nộp bài tập hả?”

Thời gian qua, mỗi tối Yến Đường đều trao đổi bài tập với Tống Úc ở ký túc, đôi khi còn gọi điện giảng bài như dắt tay dạy trẻ con.

Yến Đường cũng cười: “Ừ, rõ ràng là cậu ấy thi mà tớ còn căng thẳng hơn.”

Đang nói, Tống Úc lại trả lời.

「Được thôi」

「Gấu nhỏ gật đầu.jpg」

Yến Đường không nhịn được cười khi thấy biểu tượng cảm xúc chú gấu nâu nghiêm túc, tiện tay đổi tên liên lạc của cậu thành “Gấu Ngọt”.

Lúc đầu tiếp xúc với cậu, cô còn tưởng cậu là kiểu công tử đào hoa, thậm chí hiểu lầm ý tốt khi cậu giúp đỡ.

Giờ Yến Đường thấy Tống Úc chỉ là một chàng trai nói chuyện thẳng thắn, tính cách đơn thuần hơn cô nghĩ nhiều.

Thậm chí cậu còn chưa đến tuổi quan tâm đến chuyện tình cảm.

Tống Úc đặt điện thoại xuống, bước vào phòng tắm, cởi quần áo.

Ánh đèn tông ấm chiếu lên người, phác họa cơ ngực và cơ bụng nổi rõ, cậu giơ tay điều chỉnh vòi sen, đường cơ cá mập bên hông hiện lên sắc nét.

Nước ấm phả lên người, Tống Úc vuốt tóc mái ướt ra sau, liếc nhìn chai sữa tắm bên cạnh, bỗng nhớ lại câu hỏi nghi ngờ thoáng qua sáng nay.

Mùi hương trên người cô là hoa nhài hay dành dành?

Cậu đoán đó không phải mùi nước hoa, có lẽ là mùi kem dưỡng da con gái hay dùng, vì mùi đó rất nhẹ, phải ở rất gần mới ngửi thấy được.

Như khi cô kiễng chân lại gần cậu, hay khi cậu bế cô trong lòng.

Dù gần đến vậy, mùi hương vẫn nhàn nhạt, chỉ khi kề sát má hay tay cô, chăm chú ngửi, may ra mới phân biệt được đó là hoa gì.

Lần dạy cô kỹ thuật khóa cổ trên sàn tập, cậu có ngửi thấy mùi này không?

Tống Úc cố nhớ lại chi tiết, phát hiện mình không tài nào nhớ nổi.

Chắc vì lúc đó cơ thể cô quá mềm mại, cậu dồn hết tâm trí vào việc kiềm chế sức mạnh, tránh làm cô đau.

Những mảnh cảm giác vụn vặt trôi nổi trong suy nghĩ của cậu - nhiệt độ làn da, lòng bàn tay mềm mại, vành tai đỏ vì ngượng.

Tiếng nước chảy róc rách, trượt xuống cơ thể.

Yết hầu Tống Úc chuyển động, cơ bắp cánh tay căng lên thành đường nét sắc bén.

Cậu ở trong phòng tắm hơn một tiếng.

Cậu tắt vòi sen, bước ra khỏi phòng tắm, giật lấy chiếc áo khoác mỏng từng trùm lên người cô ở cửa.

Hít sâu một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play