“...”
Dường như không khí đang ngưng đọng lại.
Trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy Chu Kỳ đang cố tình đâm sau lưng tôi, khiến tôi trở thành tra nữ bị mọi người khinh thường.
Nhưng đồng thời, tim tôi lại đập nhanh đến mức không kiểm soát được.
Chúng tôi đã chia tay bao nhiêu năm rồi?
Với điều kiện của Chu Kỳ, nếu như hắn muốn, thì có bao nhiêu người bạn gái cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại nói… hắn chỉ từng yêu một người.
Lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì cô dâu chú rể đi tới mời rượu, vì thế mà câu chuyện này cũng bị bỏ qua.
Khi tan tiệc, mọi người lần lượt ra về, tôi nhìn thấy Trần Oánh Oánh đi đến bên cạnh Chu Kỳ nói bằng giọng ngọt ngào.
"Lớp trưởng, cháu tôi sắp thi vào cấp ba, muốn đăng ký vào trường Trung học số 1, không biết có thể thêm Wechat của cậu không nhỉ? Để sau này có gì còn nhờ cậu chỉ giáo.”
So với lúc ở trong nhà vệ sinh bàn tán về tôi thì đúng là khác xa một trời một vực.
Thật sự tưởng rằng người khác không nhìn ra có mục đích gì sao?
Tôi nhanh chóng bước đi, không muốn nghe câu trả lời của Chu Kỳ.
Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn vẫn truyền đến rất rõ ràng.
"Hiện tại tôi đang dạy lớp 12 nên không phụ trách việc tuyển sinh vào cấp ba. Nếu cô có thắc mắc gì thì có thể gọi điện thoại cho phòng giáo vụ của trường."
Trần Oánh Oánh ngượng ngùng, lúng túng gật đầu: "À à, vậy, vậy thì tiếc quá."
...
"Phải nói là, bây giờ lớp trưởng vẫn được nhiều người săn đón quá nhỉ, chẳng qua kỹ năng chối từ của hắn cũng ngày càng thành thạo." Liễu Phỉ Phỉ chép miệng.
"Lúc nãy cậu đi nhanh như vậy, không nhìn thấy vẻ mặt Trần Oánh Oánh khó coi thế nào đâu!"
Tôi vừa tìm xe, vừa nói bừa: "Bình thường mà, nếu hắn không từ chối thì chắc danh sách bạn bè Wechat của hắn đã đầy từ lâu rồi."
Nhớ lại thì lúc đó để có được số QQ của hắn thì tôi đã để sữa đậu nành trên bàn hắn suốt cả một tuần!
Khi đó tiền sinh hoạt có hạn, tôi phải nhịn đói suốt tuần đó.
Thật không biết lúc đó tôi lấy đâu ra sức mạnh và ý chí lớn đến thế, kiên trì theo đuổi người ta không ngừng nghỉ.
"Cũng phải ha, không nghe người ta nói sao? Mấy năm qua chỉ yêu một người thôi đó."
Nói đến đây Liễu Phỉ Phỉ lại giơ ngón tay cái lên với tôi, làm ra vẻ mặt khen ngợi.
"Đồng chí Diệp Trăn, cậu được đấy, thật sự được! Hồi trước tớ còn tưởng cậu nói để hắn theo đuổi lại cậu chỉ là chém gió, bây giờ tớ cảm thấy thật sự có khả năng đấy!"
"Xe ở đây." Tôi nhấn nút khóa, vừa đi vừa qua loa nói: "Tôi đâu có dễ theo đuổi như vậy, hắn…"
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền dừng lại và từ từ quay đầu nhìn sang chiếc xe bên cạnh.
Sau tấm cửa sổ xe vừa hạ xuống, xuất hiện một nửa là góc nghiêng của người đàn ông đẹp trai gọn gàng ấy.
Hắn vừa gọi điện thoại xong, vì nghe thấy tiếng động mà quay đầu nhìn sang.
Chu Kỳ.
“...”
Tôi chết đứng tại chỗ.
Hắn khẽ nâng mi mắt, bình tĩnh nói: "Tôi phải theo đuổi em?"
“...”
Tôi lại như xác chết vùng dậy.
"Không không! Tôi thật sự không có ý đó, anh đừng hiểu lầm! Ý tôi là tôi cũng dễ theo đuổi… à nhầm! Ý là anh theo đuổi tôi cũng không khó… à cũng không phải!"
Đối diện với ánh mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng của hắn, tôi tuyệt vọng chỉ muốn đập đầu vào tường.
Đúng lúc đó Liễu Phỉ Phỉ đi tới, cô ấy không nghe thấy nhiều, khi thấy Chu Kỳ cũng ở đây liền ngạc nhiên: "Đúng rồi, tự nhiên tớ nhớ ra công ty còn có việc, thôi tớ đi trước nha! Này Diệp Trăn, xe cậu hỏng rồi phải không? Hay để lớp trưởng đưa cậu về đi!"
???
!!!
Liễu Phỉ Phỉ! Cậu chết chắc rồi!