Tiếc là Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn không hiểu được những tinh hoa mà tôi muốn truyền đạt, nói xong đã nhanh chóng chạy vụt đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cắn răng mà mở cửa xe.
Chu Kỳ lạnh lùng hỏi: "Không phải xe bị hỏng rồi sao?"
Tôi: "..."
Cố gắng tỏ ra bình thường, tôi giả vờ sờ vô lăng: "Hình như lại chạy được rồi đấy."
Chu Kỳ: "Chắc chứ?"
Tất nhiên là chắc rồi! Vài ngày trước tôi mới đưa đi bảo dưỡng mà! Nếu không phải thì hôm đó cũng không để Liễu Phỉ Phỉ lái xe đưa tôi đến trường!
"Ừ ừ, chạy được." Tôi nói, thắt dây an toàn rồi định diễn một màn biến mất tại chỗ.
Rồi…
Chu Kỳ xuống xe, đứng bên ngoài gõ gõ cửa sổ xe tôi.
"Vậy phiền em chở tôi đi một đoạn, xe tôi bị hỏng rồi."
...
Tôi cảm thấy Chu Kỳ đang chơi tôi, định từ chối thì nghe hắn nói tiếp: "Người của công ty bảo hiểm đến rồi."
"..."
Thật sự là xe hỏng rồi, vậy lúc nãy hắn đang liên lạc với người của công ty bảo hiểm sao?
Lúc này mà từ chối cũng không ổn, nhưng với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, tiếp xúc với nhau quá nhiều lại càng không ổn.
Chu Kỳ bàn bạc xong với mấy người đó, lại nhận thêm một cuộc gọi nữa.
Hắn nhăn mày: "Đã biết rồi, chúng tôi sẽ đến ngay."
Lúc hắn đến gần xe, tôi định bảo hắn gọi xe hoặc tìm người khác giúp, chợt nghe hắn nói:
"Từ đây đến bệnh viện số 3 mất nửa tiếng, chúng ta phải nhanh lên."
?
Tôi ngơ ngác: "Bệnh viện số 3? Đến đó làm gì vậy?"
Chu Kỳ nhìn tôi: "Trong giờ học Diệp Nhiên bị đau bụng, bác sĩ trong trường nói có thể là viêm ruột thừa cấp tính nên đã đưa nó đến bệnh viện số 3 rồi."
Tim tôi như trật mất một nhịp.
...
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Diệp Nhiên đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Người đàn ông trung niên đưa nó đến là vị bác sĩ trong trường, còn người phụ nữ trẻ hình như là giáo viên của thằng bé.
Thấy tôi và Chu Kỳ cùng đến, hai người đó đều lộ vẻ thắc mắc.
Cô giáo nhìn tôi vài giây, nhẹ giọng hỏi:
"Thầy Chu, đây là..."
"Đây là chị của Diệp Nhiên." Chu Kỳ nói ngắn gọn, không giải thích thêm vì sao tôi lại xuất hiện cùng hắn: "Diệp Nhiên thế nào rồi?"
Cô ấy giải thích: "Trong giờ học Toán, bỗng dưng Diệp Nhiên bị đau bụng dữ dội, bác sĩ Vương nói tình hình rất khẩn cấp nên chúng tôi đã đưa em ấy đến bệnh viện ngay. Em ấy vào phòng phẫu thuật cũng được một lúc rồi, chắc là sắp ra."
Chu Kỳ gật đầu, có lẽ thấy tôi quá lo lắng nên hắn cúi đầu nói với tôi: "Ngồi nghỉ một chút đi."
Tôi lắc đầu không chịu: "Tôi ở đây trông thằng bé là được rồi."
Chu Kỳ im lặng một lúc, sau đó lại cất giọng trầm thấp mang theo một cảm giác an ủi: "Yên tâm đi, viêm ruột thừa cấp không nghiêm trọng lắm đâu, đừng lo quá."
Hắn vừa dứt lời, hai người đối diện đều tỏ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là người giáo viên đó nhìn chằm chằm vào tôi một hồi.
Tôi không để ý đến họ, trong đầu chỉ nghĩ đến Diệp Nhiên trong phòng phẫu thuật, trái tim như sắp nổ tung.
Chúng tôi gấp rút chạy đến đây, vì thế dù trời lạnh thế này mà người tôi vẫn đổ đầy mồ hôi.
Lúc này tôi chỉ đứng im, gió lạnh ở hành lang bệnh viện thổi đến khiến tôi không khỏi run lên.
Ngay lúc này, mùi rượu quen thuộc thoang thoảng và hơi ấm bao trùm lấy tôi.