Nếu sớm biết ngày hôm nay sẽ gặp lại Chu Kỳ, chắc chắn tôi sẽ không vác cả cái thân toàn mùi lẩu và chiếc mặt mộc này chạy đến trường đâu.
Chuyện lúng túng nhất không phải là gặp lại người yêu cũ, mà là khi gặp lại người yêu cũ, hắn sạch sẽ đẹp trai hơn lúc trước nhiều, còn tôi thì- không trang điểm.
"Em là phụ huynh của Diệp Nhiên à?"
Giọng nói của Chu Kỳ lành lạnh.
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, Chu Kỳ."
"..."
Mặc dù chúng tôi đã chia tay nhiều năm, nhưng chắc cũng không đến mức không nhận ra nhau chứ?
Tôi và Chu Kỳ ở bên nhau khi học lớp 12.
Hắn là học bá, tôi là học tra. Năm đó, hắn đã mạnh mẽ giúp tôi kéo điểm số tăng lên rất nhiều, cuối cùng chúng tôi cũng thi đậu vào hai trường đại học cùng thành phố.
Nhưng hai trường một ở phía Nam, một ở phía Bắc thành phố, đi tàu điện ngầm phải đổi ba chuyến, đi về cũng mất đến ba giờ.
Thêm vào đó, sau khi nhập học, hắn luôn bận rộn làm thí nghiệm cùng giáo viên rồi tham gia các cuộc thi, thời gian ở bên tôi ngày càng ít.
Khi đó tuổi trẻ bồng bột, nói ra một câu chia tay rất dễ dàng.
Những năm sau đó, mặc dù ở cùng một thành phố nhưng chúng tôi cũng chưa từng gặp lại.
Không nghĩ đến lần nữa gặp lại nhau là trong tình huống này.
Em trai yêu sớm, tôi là phụ huynh nên đương nhiên phải nhún nhường trước giáo viên, thái độ tự giác trở nên khách khí kính cẩn.
"Chào thầy Chu, tôi là chị của Diệp Nhiên, Diệp Trăn."
Từ nhỏ đến lớn, đã không ít lần tôi phải vào văn phòng vì tính ham chơi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mất tự nhiên thế này.
Nghĩ đến đây, tôi càng muốn xử thằng em trai tôi hơn.
Nếu không phải tại nó, sao tôi lại có thể lưu lạc đến bước này?
Ba mẹ đều đã đi công tác xa, nếu không thì cũng chẳng đến lượt tôi chịu mất mặt thế này chứ!
Ba mẹ của đối phương cũng đến đủ cả, tôi một chọi hai, nói xin lỗi rất nhiều lần, may mà bọn họ cũng khá là thấu tình đạt lý.
Chu Kỳ lấy bảng điểm của hai đứa nhỏ ra.
"Bây giờ đang lớp 12, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học, tâm lý của các em rất quan trọng. Trước đó tôi cũng đã nói chuyện với các em rồi, trước kỳ thi sẽ tập trung học hành, tuyệt đối không ảnh hưởng đến kết quả học tập. Hôm nay mời các vị đến đây, cũng là mong phụ huynh có thể phối hợp thật tốt, làm tốt việc hướng dẫn."
Tôi cầm bảng điểm mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Tôi đã nói mà, hèn chi gần đây thằng nhóc đó cứ như được tiêm máu gà, ngày nào cũng thức đêm làm đề… quả là giống phong cách của tôi năm đó…”
Chu Kỳ dừng lại một chút, cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi.
"Nhà các em, yêu sớm là truyền thống gia đình à?"
???
Sao câu này nghe chướng tai thế nhỉ?
Nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của hắn, đầu óc tôi trống rỗng, theo phản xạ mà đáp trả: "Đâu có, là thầy dạy dỗ tốt đấy chứ."
Lặng ngắt như tờ.
Không khí cả văn phòng như đông cứng lại, phụ huynh đối phương và vài giáo viên khác đều nhìn tôi như nhìn thấy quỷ.
Sau đó cuối cùng tôi cũng nhận ra mình vừa nói gì.
A a a a!
"Thầy, thầy Chu, tôi không có ý đó, thầy đừng hiểu lầm!"
Đúng lúc này phụ huynh đối phương nhận được điện thoại, rời đi trước.
Chỉ còn lại tôi và Chu Kỳ, bầu không khí cực kỳ lúng túng.
Tôi cũng chuẩn bị rời đi.
Chu Kỳ đứng dậy tiễn tôi ra cửa.
Mỗi một bước đi đều vô cùng giày vò.
Ra đến cửa, khi tôi đang nghĩ cuối cùng mình cũng được giải thoát, đột nhiên Chu Kỳ lại nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi không dạy nó chủ động theo đuổi người khác."
Tôi, người năm đó chủ động theo đuổi Chu Kỳ: "..."
Những năm cấp ba, Chu Kỳ là đối tượng thầm thương trộm nhớ của biết bao nữ sinh, tôi thì không giống vậy, tôi là công khai yêu.
Cả thế giới đều biết tôi thích hắn nhiều thế nào, cả thế giới cũng biết hắn khó theo đuổi ra sao.
Vì vậy cuối cùng khi chúng tôi ở bên nhau, biết bao nhiêu người đã phải kinh ngạc.
Bộ dạng hắn thế này giống hệt như năm đó, lần đầu tiên tôi tỏ tình với hắn, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên.
Đầu tôi nóng lên, buộc miệng nói.
"Thầy Chu, có một thì nói một, đúng là năm đó tôi chủ động theo đuổi thầy, nhưng cũng là tôi đá thầy."