Không dễ gì mới đợi được mấy người đó nói chuyện xong, tôi mới chậm rãi bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Khi quay lại bàn thì có vài người đã uống chút rượu, đang nói chuyện rôm rả.
Tôi ngồi xuống chuẩn bị tiếp tục ăn thì Liễu Phỉ Phỉ dưới bàn nhéo tôi một cái: "Sao cậu lại block mình!"
Tôi liếc cô ấy một cái: Trong lòng cậu không biết à?
"Này, Diệp Trăn!"
Có người gọi tôi một tiếng, tôi ngẩng đầu mới biết hóa ra là một trong ba cô gái vừa rồi bàn tán chuyện của tôi trong nhà vệ sinh, Trần Oánh Oánh.
Hồi cấp ba chúng tôi từng có chút xích mích, nếu không phải hôm nay đến dự hôn lễ thì chắc cũng không thể ngồi chung bàn.
Cô ta từng thầm yêu Chu Kỳ, sau khi biết tôi và Chu Kỳ yêu nhau thì có vài lần trong tối ngoài sáng tìm cách ngáng chân tôi.
Cô ta cười hỏi: "Không biết có tiện không, bây giờ cậu đang độc thân đúng chứ?"
Cả bàn đều im lặng.
Hỏi đã hỏi rồi, còn giả vờ lịch sự như vậy, không thấy thừa thãi à?
Cô ta còn bổ sung thêm: "Tôi có vài người bạn vẫn độc thân, muốn giới thiệu cho cậu."
Tôi mỉm cười: "Cảm ơn nha, nhưng mà không cần đâu, tiêu chuẩn của tôi khá cao."
Bàn ăn càng im lặng hơn.
Nụ cười trên mặt cô ta gần như cứng lại, thế nhưng Chu Kỳ còn đang ngồi đây là bằng chứng sống, cô ta chẳng thể phản bác nổi.
Sau vài giây, cô ta lại đảo mắt: "Cũng phải. Vậy mấy năm qua, chẳng lẽ cậu vẫn không yêu đương à?”
Ý gì đây?
Tôi không tìm được ai tốt hơn Chu Kỳ? Hay là như lúc nãy cô ta nói, người đàn ông đẳng cấp như vậy, chỉ có Chu Kỳ mắt mù mới nhìn trúng tôi?
"Cũng tạm, đã yêu qua hai ba người." Tôi nói.
Một người là sau khi chia tay Chu Kỳ, tôi nhất thời xúc động nên đồng ý lời tỏ tình của một anh khóa trên cùng trường.
Kết quả đến ngày thứ ba, anh ấy muốn nắm tay tôi, làm tôi cảm thấy buồn nôn nên lập tức chia tay.
Còn một người nữa là sau khi tốt nghiệp, bác cả kéo tôi đi xem mắt, lần này còn chưa đến ba ngày nữa. Bữa ăn thứ hai hắn ta cứ luôn miệng bảo tôi cưới xong thì phải nghỉ việc về làm mẹ toàn thời gian, lúc đó tôi block anh ta luôn.
Ở một góc độ nào đó, tôi nói yêu qua hai ba người cũng không phải là nói dối.
Ngay lập tức, phản ứng của mọi người rất đặc sắc.
Tôi phá vỡ sự im lặng, cười nói: "Con người mà, phải thử nhiều mới biết ai là người phù hợp nhất."
Chu Kỳ nghe thấy vậy, ngước mắt lên nhìn tôi.
Thực sự chịu không nổi bầu không khí kỳ lạ này, tôi quyết định tấn công trước: "Thầy Chu, thầy thấy đúng không?"
Trần Oánh Oánh gần như nổ tung: "… Sao cậu lại gọi lớp trưởng là thầy Chu?"
"Ồ, quên mất chưa nói, bây giờ thầy Chu là giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi, chúng tôi vừa gặp nhau vài ngày trước."
Nghe kỹ nhé!
Thế nào gọi là một người yêu cũ đạt chuẩn!
Thế nào gọi là bắt tay giảng hòa với quá khứ!
Thế nào gọi là-
"Không biết." Chu Kỳ đặt cốc trà xuống, ngón tay thon dài như ngọc, giọng nói lạnh lùng: "Tôi chỉ từng yêu một người."