Edit: Min
Bạch Đào thật lòng cảm kích Bùi Tranh và mấy người họ.
Thực ra, sáng nay cậu đột nhiên xuyên không đến đây, trong lòng vừa sợ hãi vừa mông lung về tương lai, cả người chẳng biết nên làm gì.
Bây giờ mải bận rộn nấu nướng, lại có vài người xung quanh vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, khiến cậu gần như không còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa. Tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong lúc chờ đợi, Bạch Đào đem phổi lợn ra ngâm rửa đi rửa lại bằng nước sạch, mãi cho đến khi không còn ra máu mới dừng tay.
Đợi thịt trong nồi om gần xong, cậu bắt đầu pha nước trộn salad. Hành lá, gừng và tỏi được băm nhuyễn cho vào cái bát to, rồi thêm một nhúm nhỏ hạt tiêu Tứ Xuyên, lát nữa sẽ chan dầu nóng lên. Sau đó mới thêm nước tương, muối, giấm thơm, gia vị đơn giản vậy là đủ.
Bùi Tranh cũng nhóm lửa ở bếp bên kia, đun một nồi nước để hâm nóng bánh bao. Nước đun xong còn có thể tận dụng để rửa mặt buổi tối, tiện cả đôi đường.
Trong khi nồi lớn đang hầm thịt, Bùi Tranh lấy một bếp nhỏ ra, bỏ ít củi khô vào rồi đặt một cái chảo sắt nhỏ lên. Bạch Đào dùng nó để đun dầu. Khi dầu bắt đầu bốc khói, cậu liền dùng muôi múc chan lên phần gia vị trong bát. Kèm theo một tiếng “Xèo” giòn tan, mùi thơm lập tức bốc lên nức mũi.
Chảo còn sót chút dầu, Bạch Đào lại đổ ngược trở lại bình đựng dầu, rồi bắt đầu nêm nếm gia vị. Cậu tự mình nếm thử, hài lòng gật đầu, nếu thêm một thìa dầu ớt, rồi rưới thêm vài giọt dầu mè nữa, thì đúng là tuyệt hảo.
Bùi Tranh thấy trong chảo còn một ít dầu bóng loáng, bèn đi xuống hầm lấy một củ cải trắng. Chỉ mấy nhát dao đã thái xong thành sợi, rồi cho luôn vào chảo xào.
Bạch Đào vội vàng cắt một chút mỡ từ phần thịt đầu lợn bỏ vào xào chung, để củ cải có thêm mùi thịt: “Huynh thích ăn củ cải xào à?”
Bùi Tranh không đáp, nhưng Tống Dĩ An đứng cạnh lại cười nói: “Tối nay có bao nhiêu là thịt, không ăn chút đồ thanh đạm thì sao chịu nổi!”
Bạch Đào nhìn đám mỡ trong đĩa củ cải, hơi áy náy: “Xin lỗi nhé, ta lại bỏ thêm ít mỡ vào rồi.”
Tống Dĩ An cười cười: “Không sao, Đại Ngưu mê thịt lắm.”
Chậc, cái tính cứ chuyện gì cũng không chịu nói ra của Tranh ca đúng là khiến người ta sốt ruột. Rõ ràng là thấy dầu trong nồi nếu bỏ đi thì phí, nên mới lặng lẽ lấy củ cải ra xào, ấy thế mà khi bị hỏi thì lại sợ người ta ngại, cứ im lặng luôn.
Haizz, với cái tính này, sau này muốn cưới tức phụ chắc cũng không dễ đâu. Chuyện nên làm thì đã làm rồi, vậy mà không chịu hé một lời.
Tống Dĩ An âm thầm hạ quyết tâm, sau này nếu Tranh ca mà thích ai, nhất định hắn phải giúp đỡ nói đỡ vài câu, chứ trông cậy vào cái người kín như bưng này thì đừng mơ theo đuổi được ai.
Sau hai tiếng hầm, thịt đầu lợn đã mềm rục, có thể dễ dàng gỡ ra khỏi xương. Dù vì không thắng nước hàng nên màu sắc hơi nhạt một chút, nhưng mùi thơm lại ngào ngạt.
Bạch Đào nhân lúc thịt còn nóng, lấy phần thịt nạc ở giữa (giống như thịt óc lợn) ra, cắt thành lát, rưới thêm nước sốt om, vậy là món thịt đầu lợn om đậm đà hương vị đã hoàn thành. Lòng lợn cũng làm theo cách tương tự.
Sau đó cậu cắt tai lợn thành sợi, thịt đầu lợn thái lát, rưới nước trộn rồi trộn đều riêng từng phần.
Bạch Đào dùng đũa gắp một miếng tai lợn, đưa cho Bùi Tranh: “Nếm thử xem vị thế nào? Nếu thiếu gì thì ta thêm.”
Bùi Tranh đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh bếp, hơi nghiêng người tránh né. Nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Bạch Đào, y cuối cùng cũng tự tay cầm lấy đũa, mặt không cảm xúc mà cho vào miệng.
“Thế nào?”
Bùi Tranh hơi bất ngờ, gật đầu: “Ngon.”
Y thấy món này Bạch Đào làm không thua gì ở trấn, vừa giòn vừa dai, vị đậm đà, mùi om và gia vị kết hợp rất khéo, ăn vào có tầng lớp hương vị.
Được khẳng định, Bạch Đào cười tít mắt, lộ cả hàm răng, làm đồ ăn, chẳng phải chỉ để chờ một câu “Ngon” như vậy sao.
Bạch Đào ôm cái bát sành lớn, gọi vọng ra sân: “Ăn cơm thôi!”
Khâu Đại Ngưu đang cùng Tống Dĩ An chất củi, nghe tiếng lập tức ném luôn đống gỗ trong tay, định phi thẳng vào trong.
Bùi Tranh bưng bát màn thầu, chặn người lại ngay ở cửa, cằm hơi hất về phía bể nước bên cạnh: “Đi rửa tay.”
Khâu Đại Ngưu kiễng chân nhìn đầy thèm thuồng lên bàn vài lần, lại nhìn mấy cái màn thầu còn đang bốc hơi nghi ngút, không tình nguyện mà chạy đi rửa tay.
Tống Dĩ An đã bắt đầu rửa tay ở bể nước, nhìn thấy Đại Ngưu bị đuổi , cười xấu xa: “Ngươi nói xem, ngươi sao cứ mãi không nhớ ra được bài học vậy?”
Hắn cố tình không gọi Đại Ngưu đi rửa tay từ đầu đấy.
Khâu Đại Ngưu thấy tủi thân: “Tranh ca có phải hơi kỹ tính quá không? Ta chỉ bổ chút củi thôi, có làm gì bẩn đâu, tay rõ là sạch mà. Ngày xưa ở ngoài dã ngoại, tay còn dính máu kẻ địch, ta vẫn cầm màn thầu gặm đấy thôi.”
Câu này khiến Tống Dĩ An nhớ lại quãng thời gian vất vả ngày trước, hắn đưa tay hất nước văng lên mặt Đại Ngưu: “Còn dám nhắc nữa hả? Mọi người ít ra còn biết lấy cỏ lau tay, chỉ có ngươi là chẳng thèm để ý gì, cứ cầm tay trần mà ăn.”
Khâu Đại Ngưu vừa lau nước trên mặt, vừa lẩm bẩm đi theo Tống Dĩ An vào nhà: “Cỏ thì có sạch đâu, lau xong tay vẫn bẩn như thường, phí công.”
Bạch Đào thúc giục mọi người: “Mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Bùi Tranh nếm thử miếng thịt óc lợn đẫm nước sốt, thấy cũng rất ngon, y thầm nghĩ người này nói mình chỉ "Biết sơ sơ" về nấu nướng đúng là khiêm tốn quá rồi.
Tống Dĩ An gắp một miếng đưa vào miệng, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Bạch Đào: “Ta thấy không kém gì trên trấn bán đâu. Ngươi mà mở tiệm ăn, ngày nào ta cũng đến ủng hộ.”
Khâu Đại Ngưu nhìn mấy hạt tiêu rừng trong món tai lợn trộn lạnh, có chút do dự, nhưng mùi thì thơm quá sức, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gắp thử, rồi liền không dừng lại được nữa.
“Ừm! Không ngờ tiêu rừng uống thuốc thì dở, làm gia vị lại hợp phết. Tuy hơi tê tê, nhưng cũng thơm.”
Thấy mọi người ăn ngon lành, Bạch Đào cũng vui vẻ. Cậu quyết định trong thời gian ở nhờ nhà Bùi Tranh, sẽ phụ giúp nấu cơm, xem như để cảm ơn y đã cưu mang mình.
Bùi Tranh thấy mấy món này rất hợp để nhắm rượu, liền ôm hũ rượu của mình ra, rồi vào bếp lấy ít bát để rót.
Bạch Đào vội xua tay: “Ta không biết uống rượu đâu, đừng rót cho ta.”
Khâu Đại Ngưu bưng bát rượu lên, ực một ngụm to: “Bạch Đào, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa biết uống rượu?”
Bạch Đào bị dáng vẻ của hắn làm cho choáng váng: “Ta năm nay 21, trước giờ chưa từng uống.”
Động tác uống rượu của Bùi Tranh hơi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn cậu.
Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đồng loạt kinh ngạc kêu lên: “21 tuổi?!”
Ánh mắt của mấy người dán chặt vào Bạch Đào, khiến cậu có chút khó hiểu: “Sao thế? 21 tuổi chưa uống rượu thì có gì sai à?”
Bùi Tranh đặt chén rượu xuống, lắc đầu: “Không phải, chỉ là ngươi nhìn không giống đã 21.”
Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An gật đầu lia lịa: “Nhìn cùng lắm chỉ 17, 18.”
Bạch Đào bật cười, đưa tay véo nhẹ má mình: “Vậy ta cứ coi như các ngươi đang khen ta trẻ đi.”
Khâu Đại Ngưu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy ta phải gọi ngươi là ca, ta năm nay mới 19.”
Bạch Đào ngậm một miếng tai lợn trong miệng, nhìn người cao to lực lưỡng, còn để râu như Khâu Đại Ngưu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Thằng nhóc này nhìn chững chạc thế mà mới 19 à...
Tống Dĩ An chen vào: “Hê hê, ta lớn hơn Bạch Đào một tuổi, Đại Ngưu, ngươi vẫn là nhỏ nhất, sau này phải ngoan ngoãn gọi ca đó.”
Khâu Đại Ngưu gắp miếng thịt óc trong bát của Tống Dĩ An cho vào miệng, còn liếc hắn một cái rõ dài.
Bạch Đào nhớ ra hôm nay mình đã gọi mấy tiếng “Bùi đại ca”, bèn cẩn thận quay sang hỏi Bùi Tranh: “Huynh... sẽ không phải cũng nhỏ hơn ta đấy chứ?”
Bùi Tranh khẽ nhướn mày, hiếm khi buông một câu bông đùa: “Muốn làm ca của ta à?”
Bạch Đào vội vàng lắc đầu, đùi to như thế, cho dù nhỏ tuổi thì cũng là ca, ai bảo giờ cậu đang nương nhờ người ta cơ chứ.
Người được gọi là “đàn em số 1” của Bùi Tranh, Khâu Đại Ngưu lên tiếng: “Tranh ca năm nay 22, là lớn tuổi nhất trong bọn ta.”
Bạch Đào bưng bát đựng thịt của mình, cụng nhẹ vào bát rượu của Bùi Tranh: “Vậy ta kính Bùi đại ca một ly, thời gian tới làm phiền nhiều rồi, ta xin cạn trước!”
Dứt lời, cậu liền gắp miếng thịt trong bát bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép rất là vui vẻ.
Khóe miệng Bùi Tranh giật nhẹ, giơ bát rượu lên.
Tống Dĩ An cười đến ngả nghiêng: “Hahaha, Bạch Đào, ngươi đúng là thú vị. Đây là kiểu kính rượu gì vậy?”
Dần quen với mấy người này, Bạch Đào cũng bắt đầu thả lỏng, dày mặt hẳn ra: “Cái này gọi là lấy thịt thay rượu, trọng ở tấm lòng!”
Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, bên ngoài có người gõ mõ đi tuần đêm, phải đến canh hai mới chịu giải tán.
Khâu Đại Ngưu bị rượu quật gục, cuối cùng vẫn là Bùi Tranh và Tống Dĩ An đỡ hắn về nhà.
Bùi Tranh quay lại, thấy gian bếp vẫn sáng đèn, bèn bước vào, liền thấy Bạch Đào đang rửa bát, liền xắn tay áo lên giúp một tay.
Bạch Đào thấy y lặng lẽ đứng bên cạnh rửa bát, mặt mỉm cười: “Hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta, lại còn cho ta tá túc.”
Bùi Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì. Mùa đông rảnh rỗi, cứ xem nơi này như nhà của ngươi là được.”
Bạch Đào khựng lại một chút, lòng bỗng có chút chua xót. Bùi Tranh nói câu ấy, chính là muốn trấn an cậu, bảo cậu không cần quá khách sáo hay dè dặt, cũng không cần lúc nào cũng vội vã tỏ ra siêng năng.
Một Khâu Đại Ngưu thô to chất phác, tính tình ngay thẳng, có phần ngốc nghếch.
Một Tống Dĩ An mặt mày thư sinh, tính tình ôn hoà, EQ lại cao.
Một Bùi Tranh trầm mặc, mặt mày dữ dằn nhưng lại tinh tế, đối xử với huynh đệ cũng rất tốt.
Bạch Đào thầm nghĩ, ba người với tính cách khác nhau như vậy mà có thể kết nghĩa sinh tử, chắc chắn là duyên phận.
Còn mình, nếu có thể kết giao được một hai người bạn tri kỷ thế này... thì tốt biết bao.
Lúc nằm trên giường sưởi mơ mơ màng màng thiếp đi, Bạch Đào thầm thấy bản thân thật may mắn.
Tuy bất ngờ xuyên không, nhưng gặp được toàn người lương thiện.
Trước khi ngủ hẳn, cậu lại trở mình, chợt nhớ, sáng mai đã hẹn cùng Khâu Đại Ngưu lên trấn.
Thầm cầu nguyện trong lòng: Mong cái cốc thủy tinh kia có thể đổi được ít tiền.