Edit: Min
Trời còn tờ mờ sáng, Khâu Đại Ngưu muốn sớm lên trấn bán thịt nên dậy từ rất sớm, nhưng đợi mãi không thấy Bạch Đào, chỉ thấy Bùi Tranh đi tới.
“Tranh ca, huynh cũng lên trấn à? Bạch Đào đâu? Không phải nói là sẽ cùng đi mang đồ sao?”
Bùi Tranh đáp, mặt không đổi sắc: “Cậu ấy phát sốt rồi, nóng lắm. Ta đang định đi gọi đại phu ở đầu thôn.”
Y đoán chắc là do hôm qua Bạch Đào ngâm nước ở suối nước nóng xong, trên đường về lại nhiễm phong hàn.
Ban ngày hôm qua, y đã nghe thấy người nọ hắt xì không ngừng.
Sáng nay vào giờ Mão ba khắc, Bùi Tranh nằm bên trái giường sưởi, mơ màng nghe thấy Bạch Đào lẩm bẩm: “Lạnh...”.
Y đưa tay thử thử nhiệt độ trên giường, thấy vẫn còn ấm, chỉ tưởng người kia sợ lạnh, liền dậy thêm củi.
Rửa tay xong, bưng đèn dầu quay lại, liền thấy người kia mặt đỏ rực, giữa trán nhăn lại, mồ hôi đọng trên mặt, tay thì gắt gao siết lấy chăn bông.
Bùi Tranh đưa tay ra thăm thử, nóng đến kinh người.
Từ nhỏ y thân thể cường tráng, ít khi sinh bệnh, nên nhất thời luống cuống, chỉ còn cách đắp thêm chăn của mình lên người đối phương. Rồi cố nhớ lại hồi nhỏ mình bị sốt, Lan thẩm từng chăm sóc ra sao, lại vội vã xoay người tìm một mảnh khăn, nhúng nước lạnh, đắp lên trán cho Bạch Đào.
Kết quả, Bạch Đào bị lạnh đến rùng mình một cái, mơ mơ màng màng giơ tay hất khăn ra, cả người co lại rút sâu vào trong chăn.
Bùi Tranh thấy cậu không phối hợp, đành ra ngoài tìm đại phu.
Người vừa mới kết nghĩa huynh đệ hôm qua, hôm nay đã lăn ra ốm, Khâu Đại Ngưu cũng sốt ruột: “Hay là ta không lên trấn nữa, đi xem Bạch Đào một chút.”
Bùi Tranh từ chối hắn: “Không cần, ngươi đâu có biết xem bệnh, thịt tươi một chút dễ bán hơn.” Y đến đây chính là để báo cho Khâu Đại Ngưu một tiếng, sợ hắn chờ sốt ruột.
——
Đầu óc Bạch Đào choáng váng, cảm thấy mình bị đè đến mức thở không ra hơi, cổ họng cũng đau rát, mũi thì hoàn toàn không thể thở nổi. Cậu gắng sức nửa ngày mới chống người ngồi dậy được, phát hiện trên người mình đắp đến ba lớp chăn, lòng bàn tay đặt lên giường còn cảm thấy nóng rát. Chẳng trách đổ mồ hôi như tắm, đây là định hấp chín cậu à?
Bùi Tranh nghe thấy có động tĩnh trong phòng, bèn đi đến xem: “Thuốc đang sắc, lát nữa mới uống được.”
“Ta bị sao vậy?” Bạch Đào ngồi trên giường, khó nhọc hít hít mũi, vừa mở miệng thì giọng đã khản đặc chẳng ra hơi.
“Đại phu nói ngươi nhiễm phong hàn, chú ý giữ ấm, nghỉ vài hôm là khỏi.”
“Có đại phu đến rồi?” Bạch Đào sờ lên đôi chân dầm gió dãi mưa hôm qua của mình, “Chắc là hôm qua lúc từ trên núi xuống bị lạnh.”
Cậu có hơi hối hận.
Hôm qua bận rộn gần nửa ngày, đến tận tối lúc ngủ, cơ thể cũng chẳng phát ra tí cảnh báo nào. Nào ngờ vừa nằm xuống thả lỏng thì virus thừa cơ tập kích, đánh úp không kịp trở tay. Giờ thì hay rồi, vốn đã là người ở nhờ nhà người ta, giờ còn khiến người ta phải tốn công tốn sức chăm sóc.
Bùi Tranh đưa cho cậu một cốc nước: “Trong nồi có cơm nóng.”
Bạch Đào có phần ngượng ngùng nhận lấy: “Làm phiền ngươi rồi. Tiền thuốc với tiền khám là bao nhiêu? Đợi ta có tiền sẽ trả lại cho ngươi.”
Bùi Tranh nghe giọng cậu vừa khàn vừa yếu, nhíu mày: “Bớt nói lại.”
Bạch Đào ngoan ngoãn ngậm miệng, uống xong cốc nước thì lí nhí cảm ơn, sau đó lại nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Cơ thể cậu cần một trận chiến ác liệt ba trăm hiệp với virus trong lúc ngủ.
Bùi Tranh vừa ra khỏi phòng, chợt nhớ lời dặn của đại phu, lại quay lại, cẩn thận đắp kỹ chăn cho cậu.
Nhìn mớ tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên trán Bạch Đào, phản ứng đầu tiên của Bùi Tranh là, đợi cậu khỏi bệnh rồi, mấy cái chăn này nhất định phải giặt hết. Nhưng nghĩ lại, Bạch Đào đang bệnh trông vừa yếu ớt lại tội nghiệp.
Đợi thuốc sắc xong, Bùi Tranh không nương tay chút nào mà gọi cậu dậy. Thấy cậu cau mày uống hết bát thuốc, y mới vác cung tên lên đường, dắt theo cả Đại Hắc lên núi.
Mùa đông là thời điểm nông nhàn, ở nhà cũng chẳng có gì làm, Bùi Tranh vốn đã thích dạo quanh núi. Săn được gì thì tốt, không thì coi như giết thời gian.
Bạch Đào bị đói đánh thức, cảm giác cả người như sắp bị nướng khô thành thịt khô đến nơi. Cậu bật dậy tu một bát nước lớn, mới coi như cứu được cái cổ họng khô rát.
Không biết là do uống thuốc hay ra mồ hôi, mà giờ cảm thấy khá hơn hẳn lúc sáng. Tuy mũi vẫn tắc, giọng vẫn khàn, nhưng ít ra đầu không còn đau như búa bổ nữa.
Ra ngoài phòng chính, cậu vịn khung cửa ngó ra ngoài một chút, không thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu, đến cả Đại Hắc cũng không có trong sân.
Nhớ lại lúc trước ngủ, Bùi Tranh có nói trong nồi còn cơm nóng, Bạch Đào chầm chậm khoác áo ngắn, lảo đảo đi vào bếp kiếm cái ăn.
Mở nắp ra xem, bánh bao và món ăn đều nguội cả rồi, cậu bèn thêm chút nước, nhóm lửa hâm nóng lại.
Nhân lúc chờ cơm nóng, Bạch Đào ra bếp nhỏ ngoài phòng để múc ít nước nóng lau người. Cả người dính dáp khó chịu, không lau qua một lượt thì không chịu nổi.
Lau xong, vốn định thay cả đồ trong, nhưng ngặt nỗi những thứ đang mặc đều là đồ của người ta, còn đồ của mình, áo thun, quần đùi, thì vẫn chưa khô, đành bỏ qua.
Ăn xong, Bạch Đào cố gắng tỉnh táo một chút, rửa bát đũa sạch sẽ mới quay lại chui vào chăn ngủ tiếp. Cậu vốn định tự sắc thuốc, nhưng một là không biết liều lượng, hai là chẳng biết phải làm thế nào, nên thôi chờ Bùi Tranh về hỏi cho chắc.
Đầu giờ Dậu, Bùi Tranh xách một con gà rừng về, thấy nồi niêu đã được rửa sạch, biết ngay Bạch Đào có dậy giữa chừng.
Y quẳng gà vào bồn nước, rửa tay xong thì vào bếp lật lại mớ thịt ướp từ hôm qua, rồi bắt đầu sắc thuốc.
Nghe thấy có động tĩnh, Bạch Đào ngáp một cái, từ trên giường bò dậy. Cảm giác cơ thể đã tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng.
Cậu không nhịn được cảm thán, may mà còn trẻ, thể trạng cũng không tệ, chứ ở cái thời đại mà sốt phát có thể mất mạng này, thì chắc cậu đã đi chầu ông bà rồi.
Đến bữa tối, Bùi Tranh không cho Bạch Đào động tay. Y lấy phần lòng lợn và thịt đầu lợn hôm qua còn ngâm trong nước sốt ra, cắt đại mấy nhát, trộn với ít nước sốt còn dư, hâm nóng ít bánh bao là thành bữa cơm.
Sau khi hỏi xong cách sắc thuốc, Bạch Đào tự mình xách một cái ghế con, ngồi cạnh lò nhỏ, canh nồi thuốc của mình. Hai tay chống cằm, mắt thì dõi theo Bùi Tranh đang bận rộn ra ra vào vào.
Bếp ấm, hai người bèn ngồi ăn luôn ở đó. Bạch Đào vẫn đang ốm, bụng cũng không đói lắm, chỉ ăn một cái bánh bao với chút củ cải sợi còn lại.
Phải đợi hai khắc sau bữa cơm mới được uống thuốc, Bạch Đào lười biếng trò chuyện với Bùi Tranh: “Con gà rừng ngoài sân là hôm nay huynh đi săn được à? Có cần xử lý không?”
“Không cần, mai hẵng tính.”
Bạch Đào nhớ lại hôm qua Bùi Tranh đã bảo đừng khách sáo, nên cũng không nói thêm chuyện giúp đỡ.
Đợi uống thuốc xong, cậu đổ bã thuốc, rửa sạch nồi đất, vừa ngáp vừa nói chúc ngủ ngon với Bùi Tranh đang dọn dẹp trong bếp, rồi lại quay về giường ngủ tiếp.
Trước khi ngủ, Bạch Đào nghi ngờ thuốc đại phu kê có thành phần an thần, nếu không thì sao hôm nay cậu lại ngủ nhiều đến thế.
Trước khi đi ngủ, Bùi Tranh làm đúng lời dặn của đại phu, đắp kín chăn cho cậu, chỉ chừa lại cái đầu, rồi mới yên tâm đi nghỉ.
Nửa đêm, Bùi Tranh nghe thấy tiếng động rất khẽ, còn chưa mở mắt đã cảm giác được cánh tay mình bị người ta ôm lấy. Mồ hôi của đối phương xuyên qua lớp áo trong, dính lên da y. Đôi chân kia cũng không yên phận mà gác lên đùi y.
Bùi Tranh không hiểu, rõ ràng hai người đắp hai chăn riêng, thế mà người kia làm sao lại chui được sang chăn của y? Hôm qua ngủ còn rất ngoan cơ mà.
Y cau mày, gạt chân Bạch Đào khỏi người mình, định rút cánh tay ra, kết quả lại bị cậu ôm chặt hơn, chân cũng lập tức gác trở lại.
“Chậc.”
Nếu cứu người mà phiền toái đến mức này, Bùi Tranh cảm thấy lần sau trước khi ra tay giúp ai, y thật sự cần cân nhắc kỹ.
Bị người ta ôm cứng ngắc như vậy, Bùi Tranh thấy cả người khó chịu, mặc kệ đối phương đang bệnh, dùng chút sức mạnh đẩy cậu ra.
Trong giấc mơ, Bạch Đào phát hiện con Đại Hắc mà cậu từng bắt nhốt hôm trước bỗng nhiên sức mạnh bùng nổ, một phát hất bay cậu xuống đất. Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đại Hắc lấy dây trói lại.
Nhìn thấy con chó trói mình, Bạch Đào nổi đóa, mắng một trận.
Bùi Tranh tốn không ít công sức mới lôi được người về lại ổ chăn bên kia, vừa đắp chăn xong đã nghe thấy trong chăn vang lên tiếng lầm bầm: “Dám trói ông đây, ông đập nát cái đầu chó của ngươi.”
Bùi Tranh: “......”
Y nghĩ thầm, mấy lời dặn của đại phu... chắc cũng không nhất thiết phải làm theo đâu.