Edit: Min
“Anh Hắc! Anh đừng đuổi nữa! Coi như tôi cầu anh đó đó!”
Trên con đường xi măng của thôn Thanh Hà, một thiếu niên dung mạo tinh xảo vừa chạy vừa hét, hai chân thoăn thoắt như bay, còn không quên quay đầu nhìn con chó dữ nổi tiếng trong thôn, một con chó đen to tướng đang đuổi theo sát nút.
Thiếu niên ấy tên là Bạch Đào, là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn rất được mèo chó yêu thích, trừ Đại Hắc nhà bác cả.
Cách đây mấy năm, khi Đại Hắc còn nhỏ, hễ thấy Bạch Đào là vừa rượt vừa cắn. Không chảy máu nhưng đau thì có thừa. Bạch Đào từng nói chuyện này với bác cả hai lần, nhưng đối phương chỉ cười cợt cho qua, bảo chó con thích cậu, đang đùa giỡn thôi.
Mãi đến khi Tiểu Hắc lớn thành Đại Hắc, một vuốt làm cậu rách cả da chảy máu, lúc tự lấy cồn sát trùng vết thương, Bạch Đào vô tình thấy bác cả đang cho Đại Hắc ăn thịt, còn vừa đút vừa khen ngoan lắm.
Chính khoảnh khắc đó, Bạch Đào hiểu ra, mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà bác, bị ghét bỏ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng điều cậu không hiểu là, nếu không thích cậu, vậy tại sao năm cậu 10 tuổi, ba mẹ không may qua đời, bác lại đồng ý đưa cậu về nhà nuôi?
Chẳng lẽ, vì lúc nhỏ cậu trông đáng thương nên người ta mềm lòng, còn khi lớn lên xấu đi rồi thì bị chán ghét?
Năm 16 tuổi, Bạch Đào thuê một căn phòng nhỏ ở trấn một mình. Sau khi nộp đơn xin trợ cấp chính phủ, cậu vừa làm vừa học, cố gắng thi đỗ một trường đại học thuộc hàng top trong tỉnh.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Bạch Đào cười tươi như hoa, còn không nhịn được tự khen mình là thiên tài nhỏ.
Đến năm nhất đại học, trào lưu video ngắn bắt đầu bùng nổ. Là người không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, Bạch Đào chính thức bước vào con đường blogger ẩm thực.
Vài năm lăn lộn làm thêm giúp cậu rèn luyện được cái mặt dày, thêm vào đó tay nghề nấu ăn không tệ, nói chuyện lại hài hước duyên dáng, ngoại hình ưa nhìn, thỉnh thoảng còn sáng tạo mấy món “Ẩm thực đen tối” khiến người ta vừa sợ vừa thích, chỉ trong nửa năm đã hút được 600 nghìn fan.
Giờ đã là sinh viên năm hai, để thuận tiện cho việc phát triển tài khoản ẩm thực, Bạch Đào thuê một căn hộ 1 phòng ngủ 1 phòng khách gần trường, nhà bếp rộng rãi. Mấy ngày nay cậu đang trang trí lại khu bếp.
Lý do cậu về quê hôm nay là vì bác cả báo ngày mai sửa sang mộ tổ. Nào ngờ vừa vào thôn đã xui xẻo đụng ngay kẻ thù cũ, bị Đại Hắc dưới gốc cây đa phát hiện.
Khoảnh khắc Đại Hắc quay đầu nhìn qua, Bạch Đào liền phản xạ có điều kiện mà cất chân bỏ chạy, chỉ hối hận lúc ra khỏi nhà không mang theo khúc xương nào. Quả nhiên, chưa chạy được bao xa đã nghe tiếng của Đại Hắc lao theo phía sau.
Tháng 7 nắng như đổ lửa, Bạch Đào chỉ mới chạy vài bước mà mồ hôi đã ướt đẫm, chiếc áo thun trắng dán sát vào người, món móc khóa hình gấu trúc trên túi chéo màu đen lắc lư leng keng theo từng bước chân.
Đại Hắc chạy sát sau lưng, thỉnh thoảng còn "Gâu gâu" vài tiếng, ve trên cây như đang cổ vũ cho nó, kêu inh ỏi không ngừng. Rõ ràng chỉ còn khoảng cách ngắn là bắt kịp, thế mà Đại Hắc lại như đang trêu đùa, cứ đuổi một đoạn lại dừng một chút.
Bạch Đào khổ không nói nên lời: “Anh Hắc! Mình cũng hơn một năm rồi chưa gặp, trí nhớ ngài tốt thật đấy!”
Thấy sắp bị bắt được, Bạch Đào vội quẹo sang đường ven sông mà chạy, bởi cậu biết Đại Hắc sợ nước, đây là kinh nghiệm thực tiễn đã được chứng minh.
Nhảy xuống sông rồi, Bạch Đào chống tay lên đầu gối, đứng ở đoạn nước cạn thở hổn hển, còn quay lại giơ ngón giữa về phía Đại Hắc vẫn đang gào ầm trên bờ. Đại Hắc như thể hiểu được ý nghĩa động tác đó, giậm chân tại chỗ rồi tru lên càng hung dữ.
Thấy Đại Hắc khí thế hung hăng, có vẻ như sắp liều mình nhảy xuống, Bạch Đào có chút chột dạ, lặng lẽ thu tay lại: “Anh Hắc, tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước này lạnh lắm, ngài vẫn đừng xuống thì hơn.”
Đại Hắc chẳng thèm nghe, còn lấy chân cào đất, tư thế cứ như sắp nhào vào sông tới nơi. Dòng sông trong thôn thực chất là một con suối lớn, Bạch Đào sợ nó thật sự nhảy xuống, nên liền rón rén đi về phía giữa sông, định vòng sang bờ bên kia lên bờ. Không chọc nổi thì tránh cũng được chứ?
Vừa xắn quần lên vừa bước đi, Bạch Đào thầm may mắn, may mà hôm nay cậu mặc quần short và đi dép.
“Anh Hắc, tôi nói này, ngài hung dữ như thế thì không kiếm được vợ đâu. Còn nhớ chó Vàng nhà bác Vương bên cạnh không? Nó còn nhỏ hơn ngài hai tuổi, bây giờ cháu chắt đầy đàn rồi đấy.”
Đoạn giữa dòng nước chảy xiết hơn một chút, Bạch Đào vừa từ từ lội qua vừa không quên trò chuyện với Đại Hắc.
Đại Hắc đang sủa inh ỏi bỗng nhiên cụp tai, rít lên vài tiếng rên khe khẽ.
Bạch Đào ngoái đầu lại nhìn, bật cười: “Thì ra là muốn tìm vợ à.”
Đại Hắc gù lưng, lùi lại từng bước một cách cảnh giác. Phát hiện có điều bất thường, Bạch Đào ngơ ngác nhìn quanh, không thấy có gì khiến nó phải sợ hãi cả.
“Ngài đang luyện lướt băng— Ê, má ơi!”
Câu nói còn chưa dứt, Bạch Đào đã phát hiện dưới chân mình có một xoáy nước đang lan rộng ra xung quanh. Cậu vừa định chạy sang một bên thì đã quá muộn, một lực hút khổng lồ ập đến kéo cậu thẳng xuống lòng sông.
Dù Bạch Đào vùng vẫy thế nào cũng không thể trồi lên được. Dòng nước vốn chỉ cao đến đùi giờ đây bỗng trở nên sâu không thấy đáy.
Lực hút mạnh mẽ kéo Bạch Đào không ngừng chìm xuống. Cậu vùng vẫy tứ chi trong làn nước, hoảng loạn nuốt phải mấy ngụm. Ánh sáng xung quanh dần tối lại, tiếng Đại Hắc kêu gào bên trên cũng ngày một mơ hồ, Bạch Đào cảm thấy đời mình đến đây là hết. Biết vậy ban đầu để Đại Hắc cắn cho rồi.
Ngay lúc gần như không thở nổi nữa, trước mắt bỗng sáng rực lên, nước xung quanh biến mất không còn dấu vết. Bạch Đào còn chưa kịp hít thở đã nhận ra mình đang... rơi tự do.
“AAAAAAA—”
Cái quỷ gì thế này?! Giờ cậu lại đang bay trên trời à?! Không lẽ lần này chết vì rơi từ trên cao xuống?
Tốc độ rơi quá nhanh khiến Bạch Đào không thấy rõ cảnh vật xung quanh, chỉ cảm giác một vùng trắng xóa mù mịt.
Cậu sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại, đầu óc chỉ nghĩ: chẳng lẽ mình sẽ bị rơi thành bánh thịt?
Đúng lúc ấy, “Bùm” một tiếng, cậu rơi tõm xuống nước.
Mặt nước vỡ tung bọt nước bắn lên trời như pháo hoa. Nhờ nước làm đệm, Bạch Đào chỉ khẽ chạm lưng xuống đáy rồi lại trồi lên. Mải vùng vẫy để sống sót, cậu không hề để ý nước này... nóng.
Trong lúc hoảng loạn vung tay múa chân, Bạch Đào nắm được một vật gì đó. Theo bản năng cầu sống, cậu siết chặt lấy nó, mượn lực nổi lên khỏi mặt nước. Cảm giác như vừa thoát chết, Bạch Đào ra sức lắc đầu hất nước, ho sặc sụa mấy tiếng.
Lúc này đầu óc cậu vẫn mù mờ, chưa kịp phản ứng, tay vẫn đang bám chặt vào “cọng rơm cứu mạng”.
Còn ở phía bên kia, Bùi Tranh đang nhắm mắt dưỡng thần trong suối nước nóng, chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên từ xa tới gần. Y còn chưa kịp phản ứng thì “Bùm” một cái, một vật thể khổng lồ rơi thẳng xuống nước ngay cạnh y.
Nước bắn tung tóe, tạt cả lên mặt Bùi Tranh. Y sững sờ vài giây rồi mới giơ tay lau nước trên mặt, lúc này mới nhìn rõ “Vật thể khổng lồ” đó hình như là một người.
Y lập tức vươn tay kéo người kia lên.
Người nọ mặc đồ mỏng, do bị ướt nên vải dính sát vào người, để lộ đường nét cơ thể. Nhìn kỹ mới thấy áo không có tay, cánh tay lộ ra trắng nõn mảnh mai. Tóc ngắn kỳ lạ dính bết trên trán, còn nhỏ từng giọt nước. Gương mặt tái nhợt, hàng mi run rẩy không ngừng, nhìn là biết vừa bị dọa cho sợ hãi đến ngây người.
Bùi Tranh vừa định lên tiếng, người kia đã lắc đầu lia lịa, hất cho y một mặt đầy nước.
Bị “tấn công” lần hai, Bùi Tranh còn chưa kịp sa sầm mặt thì ánh mắt đã dừng lại ở chiếc tai vừa lộ ra khi người kia nghiêng đầu, trên dái tai tròn trịa ấy, mơ hồ có một nốt ruồi nhỏ.
Hóa ra... là một ca nhi!