Edit: Min
“Hay là cứ về nhà ta ở tạm trước đi, trong nhà chỉ có ta với Hữu Điền, cháu là một ca nhi, ở một mình không an toàn. Vừa hay có thể làm bạn với An ca nhi nhà ta. Đợi tới mùa xuân rồi tính tiếp.”
Lan thẩm lòng dạ thiện lương, thấy Bạch Đào ngoan ngoãn lễ phép, bèn định để cậu tạm thời ở nhà mình. Dù sao trước Tết, đại nhi tử nhà bà mới cưới tức phụ ra ở riêng, trong nhà cũng chẳng có gì bất tiện.
Lý chính cũng cảm thấy chủ ý này rất ổn, bèn cùng Lan thẩm bàn bạc chi tiết.
Lúc trước Bạch Đào còn tưởng “ca nhi” là cách người lớn ở đây gọi lớp trẻ như họ, nhưng nghe đến giờ thì hình như không phải thế.
Cậu lặng lẽ nhích đến gần Bùi Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Lan thẩm lại gọi ta là ca nhi?”
Bùi Tranh lập tức nghiêng người né tránh, liếc mắt nhìn cậu một cái đầy bất lực: “Bởi vì ngươi là ca nhi.”
Bạch Đào: “... Vậy ngươi có phải ca nhi không?”
Nếu không phải thấy Bạch Đào hỏi nghiêm túc như vậy, Bùi Tranh đã tưởng cậu đang chửi y rồi. Lúc này y thật sự nghi ngờ, có khi lúc rơi từ trên trời xuống, đầu óc cậu này bị va đập đến hỏng rồi cũng nên.
Thấy Bùi Tranh không đáp, Bạch Đào lại hỏi tiếp: “Ngươi có phải không?”
Bùi Tranh nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Ta là hán tử.”
Bạch Đào đầy tò mò: “Vậy hán tử với ca nhi khác nhau chỗ nào?”
Gân xanh trên trán Bùi Tranh giật giật, trong lòng nghi ngờ ca nhi này đang cố tình trêu y. Y lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng, bắt đầu hối hận vì đã cứu người từ trên núi về.
Lan thẩm và lý chính đang nói chuyện bị động tĩnh của Bùi Tranh thu hút, vội hỏi có chuyện gì vậy?
Bạch Đào thành thật đáp: “Cháu hỏi y hán tử với ca nhi khác nhau chỗ nào, y liền đi mất.”
Lý chính ngửa đầu cười lớn: “Ha ha, trước giờ chưa từng có ai dám trêu chọc Bùi Tranh như vậy, không ngờ cháu là một ca nhi mà gan lại lớn thật đấy.”
Lan thẩm thì nhìn Bạch Đào với ánh mắt phức tạp.
Bà vốn tưởng đây là một ca nhi ngoan ngoãn, ai dè lại dám nói mấy chuyện đó với một hán tử: “Sau này đừng có nói mấy lời như thế với hán tử, để người ta nghe được sẽ bị cười cho đấy.”
Bạch Đào, người vốn không hề có ý trêu chọc gì, bây giờ thì ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì cả. Rốt cuộc ca nhi với hán tử khác nhau ở đâu? Sao lại không thể nói? Cậu cứ có cảm giác nếu mình không làm rõ chuyện này, về sau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện to.
Thế là trên đường về cùng Lan thẩm, cậu rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Lan thẩm thấy cậu đúng là không biết thật thì vô cùng kinh ngạc, phải mất một lúc mới tiêu hóa được chuyện này, sau đó bắt đầu giảng giải cho Bạch Đào nghe. Đồng thời trong lòng bà càng thêm thương xót đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ đã không còn cha nương, đến mấy chuyện cơ bản như thế này cũng chẳng ai dạy. Không hiểu sao một đứa trẻ như vậy lại có thể lớn lên được nữa.
“Ca nhi và hán tử là hai giới tính khác nhau, như ta là nữ nhân, lại là một giới tính nữa. Ca nhi và nữ nhân đều có thể sinh con.”
Bạch Đào nghe xong thì sững người, tam quan như bị đập vỡ tan tành. Cậu là một nam thanh niên chính hiệu, sao mà sinh con được?
Cậu hoảng loạn hỏi ngay: “Vậy sao Lan thẩm lại nói cháu là ca nhi?”
Lan thẩm chỉ vào tai cậu: “Ca nhi nhìn qua thường yếu đuối hơn hán tử, hơn nữa dái tai bên phải sẽ có một nốt ruồi đỏ, gọi là thai chí.”
Thai chí càng đỏ, càng dễ sinh nở.
Nhưng chuyện này thì Lan thẩm không nói ra, vì bà nhìn thai chí của Bạch Đào chỉ là màu nâu, sợ nói ra lại khiến người ta buồn.
“Đợi đã, đợi đã! Ý người là cái nốt ruồi này á?” Bạch Đào vội chỉ vào dái tai mình, luống cuống giải thích, “Cái này không phải thai chí gì đâu, chỉ là một cái nốt ruồi bình thường, chẳng qua nó mọc ở tai mà thôi.”
Lan thẩm thì không tin. Có thể vì ở thế giới này tồn tại ca nhi, nên chưa từng có ai có nốt ruồi mọc ở tai mà lại không phải là ca nhi, lại còn đúng ngay dái tai bên phải.
Bạch Đào sốt ruột, đưa tay véo lấy dái tai mình rồi ghé sát đến trước mặt Lan thẩm: “Hay là người nhìn kỹ lại đi? Thai chí chắc chắn không giống nốt ruồi của cháu đâu.”
Lan thẩm vừa dở khóc dở cười vừa đẩy cái đầu đang ghé sát vào mình ra: “Đứa nhỏ này, có nhìn thì cũng phải về nhà mà nhìn, ban ngày ban mặt ở ngoài đường như thế này ra thể thống gì.”
Chính vào khoảnh khắc đó, Bạch Đào bỗng nhiên hiểu ra vì sao khi ở trên núi, Bùi Tranh lại bảo cậu không biết xấu hổ; cũng hiểu vì sao ban nãy y lại nổi giận bỏ đi. Thì ra là do hiểu lầm giới tính! Mà cái hiểu lầm này đúng là to tát thật rồi.
Nghĩ đến việc mình vốn là nam, vậy không thể vào ở nhờ nhà Lan thẩm được nữa. Theo cách phân loại của thế giới này, cậu rõ ràng là một hán tử. Mà nhà Lan thẩm còn có một ca nhi, nếu để cậu ở cùng thì e là không ổn chút nào. Dù là ở triều đại nào trong thời cổ, danh tiết luôn là chuyện rất được coi trọng, cậu không thể làm hại người ta được.
Khi Lan thẩm đưa Bạch Đào về đến nhà, thì trùng hợp gặp đúng lúc trượng phu của bà – Trương Hữu Điền và tiểu nhi tử – An ca nhi vừa đào măng đông từ ngoài núi về. Bùi Tranh cũng đang ở đó, giúp hai người bóc lớp vỏ măng.
Sau khi giới thiệu Bạch Đào đơn giản, Lan thẩm lập tức gọi An ca nhi tới, bắt đầu so sánh hai người xem nốt ruồi trên tai có gì khác biệt.
Xem kỹ rồi mới phát hiện đúng là khác thật. Thai chí của An ca nhi giống như mọc từ trong thịt, sắc đỏ nổi bật. Trong khi nốt ruồi của Bạch Đào thì rõ là mọc trên bề mặt da, màu sắc cũng giống hệt nốt ruồi bình thường.
An ca nhi tấm tắc lấy làm lạ, nói đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy có người mọc nốt ruồi ở dái tai.
Lan thẩm thì toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại vẫn còn sợ, suýt nữa thì để một hán tử đến ở cùng với ca nhi nhà mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.
Bùi Tranh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Bạch Đào, người thân hình nhỏ hơn mình khá nhiều, mà không khỏi chấn động. Y hoàn toàn không ngờ, đối phương vậy mà cũng là một hán tử!
Bảo sao lúc trước ở suối nước nóng lại bị người ta “động tay động chân”, thì ra là do chính mình hiểu lầm.
Lan thẩm nhìn Bạch Đào bằng ánh mắt đầy cảm kích: “May mà cháu nói ra, nếu không thì chẳng phải hại cháu với An ca nhi rồi sao.”
Bạch Đào cười lắc đầu.
Cậu vốn có gương mặt thanh tú, vóc dáng lại nhỏ nhắn, là di truyền từ mẹ, hồi nhỏ từng bị nhầm là bé gái. Sau này lớn lên, đường nét gương mặt rõ ràng hơn, mới dần thành ra một chàng trai có khuôn mặt tinh xảo.
Chỉ là không ngờ ở thế giới này lại tồn tại một giới tính gọi là “Ca nhi”, nên mới bị người ta hiểu nhầm thêm lần nữa.
Cuối cùng, Bạch Đào ăn cơm trưa ở nhà Lan thẩm, rồi cầm theo chiếc túi đeo chéo đã ướt sũng và đôi dép lê của mình, theo Bùi Tranh quay về nhà.
“Cảm ơn ngươi đã cho ta ở nhờ vài ngày. Nghe lý chính nói trong thôn còn mấy căn nhà bỏ không, đợi ta tìm được căn nào phù hợp, dọn dẹp lại là có thể chuyển đi rồi.”
Từng trải qua bài học cay đắng từ nhà ông bác họ, Bạch Đào rất hiểu việc ở nhờ là một chuyện cực kỳ phiền toái, nên cậu không muốn gây thêm rắc rối cho ai.
Nhưng hiện tại cậu chẳng có gì trong tay, chỉ có thể mặt dày ở lại nhà Bùi Tranh thêm ít ngày.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy do trước đó hiểu nhầm giới tính, Bùi Tranh lắc đầu: “Nhà chỉ có mình ta, ngươi ở thêm mấy hôm cũng không sao.”
Bạch Đào nghĩ chắc do y ưa sống yên tĩnh nên mới một mình lên núi ở, cũng không hỏi thêm gì.
Hai người men theo con suối nhỏ đổ vào sông Thanh Hà, đi thêm một đoạn là đến nhà của Bùi Tranh.
Vừa mở cổng viện ra, đã thấy Đại Hắc vẫy đuôi mừng rỡ, thè lưỡi, nhảy nhót loạn cả lên.
Bùi Tranh đi vòng qua nó, móc chìa khóa ra mở cửa gian chính: “Vào đi, phòng bên trái là phòng khách.”
Bạch Đào đặt chiếc túi đeo chéo lên bàn gỗ, vừa đặt chân vào là bắt đầu quan sát xung quanh. Trong nhà Bùi Tranh rất sạch sẽ ngăn nắp, bàn ghế đều còn mới, đồ đạc không nhiều nhưng thứ gì cần có thì đều có cả.
“Ta ra ngoài một lát, khoảng một khắc sẽ quay lại.”
Bùi Tranh đưa cho Bạch Đào một chén nước nóng rồi rời khỏi nhà.
Bạch Đào nhìn bóng dáng y khuất dần sau cánh cổng, hoàn toàn sững sờ.
Người này không sợ cậu tranh thủ lúc vắng mặt trộm đồ rồi chạy mất sao?