Edit: Min
Bạch Đào nhìn Đại Hắc đang ngồi chồm hổm trước cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, nghĩ lại thì, chắc là có Đại Hắc canh cửa nên Bùi Tranh mới yên tâm như vậy.
Hai bên nhìn nhau một lúc, xác định đối phương sẽ không lại gần, Bạch Đào mới bắt đầu lấy đồ trong túi đeo chéo ra, sắp xếp lên bàn để kiểm kê lại toàn bộ gia sản.
Một chiếc điện thoại đã ngấm nước, một cái sạc, một gói khăn giấy ướt sũng, một chùm chìa khoá, một cái cốc thuỷ tinh còn nửa cốc nước.
Trên ghế còn có một chiếc áo thun ngắn tay, một chiếc quần đùi và một đôi dép lê.
Nhìn chỗ đồ ít ỏi trước mắt, trong lòng Bạch Đào lạnh hết cả người. Nếu biết sẽ xuyên không thì cậu đã đổi hết tiền tiết kiệm thành vàng thỏi nhét vào túi rồi.
Giờ thì hay rồi, chẳng có món nào giá trị! Trời ơi, giờ cậu phải sống bằng gì đây?
Lúc ăn cơm nghe Lan thẩm nói, hiện giờ măng đông trên trấn có thể bán được 4 văn một cân. Hay là cậu thử lên núi đào măng đông bán?
Chỉ là không biết 4 văn một cân thì được coi là rẻ hay đắt, cậu hoàn toàn mù tịt về giá cả nơi đây.
Mùa đông tuyết rơi dày thế này, trúc trên núi không biết còn nhiều không, đợi lát nữa Bùi Tranh về hỏi thử xem.
Mà mấy hôm nay ăn nhờ ở đậu, cậu cũng không biết mình có thể giúp được gì.
Khi Bùi Tranh vác nửa con lợn rừng trở về, vừa vào sân đã thấy tuyết trong viện được quét sạch sẽ.
Bạch Đào đang đứng bên đống củi chẻ củi, cánh tay mảnh khảnh mà lại cầm rìu to, Bùi Tranh nhìn mà sợ cậu chém trúng mình: “Chỗ này không cần ngươi làm.”
“Không sao, trời lạnh quá, chặt củi cho ấm người.” Bạch Đào nghe thấy tiếng động liền dừng tay, vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Tranh đang đặt nửa con lợn rừng cạnh bể nước bên bếp.
“Ngươi đi mua nửa con lợn rừng đấy à?” Cậu ngạc nhiên, Bùi Tranh giàu thế sao?
“Lúc sáng đi săn được.” Bùi Tranh xách thùng nước bên cạnh, chuẩn bị ra con suối gần nhà múc nước.
Bạch Đào biết y định đi lấy nước rửa thịt lợn, cũng xách theo một chiếc thùng rỗng đi theo: “Ngươi lợi hại thật đấy, giữa mùa đông còn săn được cả lợn rừng. Lợn rừng mùa đông không cần ngủ đông à?”
Nửa con lợn rừng này nhìn qua cũng phải hơn tám mươi cân, mà còn chưa có đầu, tính cả con chắc cũng gần hai trăm cân.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại có bản lĩnh đến vậy, không khỏi kêu lên: “Tốt ghê!”
Bùi Tranh coi như không nghe thấy lời khen: “Không ngủ đông.”
Lợn rừng là loài dữ tợn, Bạch Đào tò mò hỏi y làm sao bắt được: “Vậy ngươi bắt nó kiểu gì?”
“Cùng bằng hữu đi.”
“Thế ngươi dùng gì? Đại đao? Cung tên? Hay là đặt bẫy?”
“Cung tên.”
“Oa, vậy ngươi có thể bách phát bách trúng không?”
“... ...”
Bình thường Bùi Tranh ở nhà một mình cả ngày cũng chẳng nói nổi mấy câu, giờ chỉ trong lúc đi lấy nước thôi mà còn nói nhiều hơn mấy ngày cộng lại, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước.
Nước suối tuy chưa đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Bạch Đào thấy Bùi Tranh xách nước về rồi định rửa thịt luôn bằng nước lạnh, vội vàng chạy tới ngăn lại: “Ta thấy tay ngươi còn có cả tê cóng rồi, đừng dùng nước lạnh nữa. Để ta đun nước nóng cho, rửa sẽ thoải mái hơn, cũng sạch hơn.”
Bạch Đào vất vả xách nước vào bếp, đổ vào cái nồi gang lớn mới toanh, sau đó bắt đầu nhóm lửa đun nước. Cái bếp củi kiểu này hồi nhỏ cậu hay dùng, mấy năm rồi không đụng đến, giờ đụng lại có chút hoài niệm.
Bùi Tranh nhìn Bạch Đào tự nhiên chui vào bếp làm việc, không nói gì, xoay người vào bếp lấy một con dao bổ củi, rồi lên sườn đồi sau nhà chặt lá cọ lớn, lát nữa sẽ dùng làm dây xâu thịt.
Nước sôi rồi, Bùi Tranh lại ra suối gánh thêm một gánh nước về, pha với nước nóng để dùng.
Sau khi rửa sạch thịt, hai người cùng phối hợp: Bùi Tranh chịu trách nhiệm xẻ thịt, còn Bạch Đào thì buộc từng miếng lại.
Hai người bận rộn chừng nửa canh giờ thì xử lý xong hết chỗ thịt. Bùi Tranh rửa sạch cái chum sành to đặt ở góc sân, để lại mấy miếng ba chỉ có dính xương sườn, còn lại thì ném vào trong chum, rồi vào bếp lấy một hũ muối hạt, chuẩn bị muối thịt.
Bạch Đào xắn tay áo lên chuẩn bị giúp: “Ngươi định làm thịt xông khói à?”
“Ừ.” Bùi Tranh vừa đáp vừa đổ muối vào chum thịt.
“Các ngươi muối chỉ dùng muối thôi sao?” Bạch Đào vừa hỏi vừa giúp lật thịt cho đều.
“Ừ.”
“Ta thấy trên bếp nhà ngươi có xì dầu, thêm một ít vào sẽ thơm hơn đấy. Nếu có thêm chút hoa hồi, quế, tiêu hạt gì đó thì càng ngon. Làm kiểu đó ra món thịt xông khói ngon lắm.”
Bạch Đào lớn lên ở vùng Nam, nhà nào gần Tết cũng phải làm thịt muối, xông khói. Bác gái của cậu là cao thủ trong khoản muối thịt và nhồi lạp xưởng. Nghe nhiều rồi nhìn nhiều, cậu cũng học được không ít.
Bùi Tranh muối thịt đơn giản chỉ vì muốn giữ được lâu khi thời tiết ấm lên, không quá kén chọn về vị. Nhưng nếu có cách làm ngon hơn thì y cũng không từ chối. Y đi vào nhà, lấy ra hộp đựng gia vị trong tủ bếp, rồi hỏi Bạch Đào phải làm thế nào.
Bạch Đào không ngờ chỗ này lại có đủ gia vị đến thế, ngoài những loại phổ biến như bát giác, quế, còn có cả thảo quả.
“Vậy thì cứ giao cho ta, ta đảm bảo làm ra mẻ thịt ngon cho ngươi.”
Bạch Đào mang gia vị vào bếp, bảo Bùi Tranh lấy hết thịt trong chum ra. Nếu có rượu thì tốt, mỗi miếng có thể phết đều một chút cho khử mùi. Bùi Tranh vào nhà, xách ra hũ rượu rồi làm theo.
Bạch Đào thì đổ gia vị và muối hạt vào nồi, bật lửa nhỏ lên sao sơ. Đợi khi mùi thơm của các loại gia vị tỏa ra hòa quyện, muối hơi ngả vàng thì nhanh chóng đổ ra, tránh sao lâu bị đắng.
Vốn là người mê ăn cay và thích vị tê, Bạch Đào thầm nghĩ nếu có thêm tiêu Tứ Xuyên và ớt nữa thì càng đã.
“Hắt xì!” Đang cầm chai xì dầu đổ vào chỗ gia vị, Bạch Đào hắt hơi một cái, suýt nữa làm đổ cả chai.
Thấy thịt vẫn còn hơi ướt, cậu quyết định đợi thịt ráo bớt rồi mới phết gia vị lên.
“Bùi Tranh, quần áo của ngươi phơi ở đâu vậy? Ta muốn phơi tạm mớ đồ ướt của ta.” Bạch Đào nhìn quanh sân một vòng cũng không thấy chỗ nào để phơi đồ.
Bùi Tranh liếc nhìn Bạch Đào, người ban nãy trước mặt lý chính và Lan thẩm còn gọi y là “Bùi đại ca”, giờ lại gọi thẳng tên: “Dưới mái hiên bên trái, có một cây tre.”
Cây tre được đặt ngang, hơi cao một chút, Bạch Đào phải nhón chân mới phơi được quần áo lên. Chợt nhớ ra trên người mình vẫn đang mặc chiếc quần lót ướt, nhưng lúc này đã được nhiệt độ cơ thể hong cho khô ráo.
Cậu nghĩ không biết ở đây có quần lót không, nhưng xem mấy bộ phim cổ trang, trong đó đều mặc “tà khố”, bên trong chắc là để trống. Nếu không có thì tự may cũng được thôi, chắc cũng không quá khó. Dù sao trên người cậu còn một cái để làm mẫu kia mà.
“Hắt xì!” Bạch Đào vừa hắt hơi một cái, vừa xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, rồi bước vào chính sảnh thì thấy Bùi Tranh đang nhìn chằm chằm cái cốc thủy tinh của mình.
“Cái này làm từ thủy tinh, không biết chỗ các ngươi có không?”
“Không có.” Bùi Tranh đã từng thấy một vài món đồ bằng lưu ly dễ vỡ, nhưng trong suốt đến mức này thì chưa từng nghe nói, càng chưa từng tận mắt nhìn.
Cốc nước thủy tinh của Bạch Đào rất đơn giản, không có hoa văn, nắp cốc làm bằng gỗ bọc kính. Trước đây cậu từng dùng loại có nắp cao su, nhưng khi đổ nước nóng vào thì mùi nhựa nồng nặc, khó chịu vô cùng, nên sau này đổi sang loại này. Tuy giá cao hơn chút, nhưng không bị mùi nên dùng thích hơn nhiều.
Bạch Đào cầm cốc nước lên chơi chơi: “Vậy thì cái này của ta đúng là độc nhất vô nhị rồi. Nếu ta cứ ở đây mãi, không chừng còn có thể truyền đời làm bảo vật gia truyền ấy chứ.”
Bùi Tranh gật đầu nghiêm túc, ý rằng đúng thật, đồ tốt như thế, đúng là có thể làm gia truyền.
Lúc này rảnh rỗi rồi, Bạch Đào chợt nhớ ra mình thân không một xu dính túi, liền hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, ở đây giá gạo với bột mì là bao nhiêu vậy?”
“Bột thô 8 văn một cân, bột mịn khoảng 14 văn, gạo loại thường 16 văn, gạo ngon có khi lên đến 30 văn.”
Bạch Đào há hốc miệng, đủ để nhét quả trứng vịt: “Gạo đắt vậy sao?!”
Bùi Tranh không thấy lạ: “Gạo là chở từ phương Nam đến, tất nhiên là đắt.”
“À... xin lỗi, ta quên mất đây là phía Bắc.” Lúc này Bạch Đào mới nhớ lại buổi trưa ăn toàn là bánh bột trong canh, đúng là nơi này chủ yếu ăn các món từ bột mì.
Bạch Đào lại hỏi thêm giá thịt và giá vải. Nghe nói thịt lợn khoảng 25 văn một cân, thịt dê khoảng 40 văn. Bò thì dùng để kéo cày, không được tùy tiện giết mổ, bình thường rất hiếm khi bán, giá lại cao.
Còn vải thì một tấm vải gai khoảng 30 văn, vải bông thì khoảng 60 văn.
Bạch Đào không biết một tấm vải dài rộng bao nhiêu, nên cũng chẳng hình dung được giá đó là đắt hay rẻ, nhưng cậu biết, kế hoạch đào măng bán lấy tiền của mình bỗng nhiên mất hẳn sức hút.
Bạch Đào rũ cả người xuống, giọng đầy uể oải: “Bùi Tranh, ngươi nói ta học săn với ngươi rồi đem thịt bán, có được không?”
Bùi Tranh nhìn cánh tay nhỏ gầy và bàn tay trắng nõn của cậu, không chút do dự: “Ngươi không làm nổi.”
“... ...”
“Nam nhân không thể nói là không làm nổi.” Bạch Đào yếu ớt úp mặt xuống bàn, “Thế ngươi nói xem ta còn có cách nào kiếm tiền được không?”
Bùi Tranh nghĩ một lúc, rồi chỉ vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn: “Nếu đang cần tiền gấp, có thể mang cái này đi cầm, cầm sống thì sau này còn chuộc lại được.”
Bạch Đào lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rỡ: “Thứ này tiệm cầm đồ nhận thật sao?!”
Bùi Tranh gật đầu: “Đồ hiếm lạ họ đều nhận, thứ này của ngươi chắc đáng giá không ít.”
Bạch Đào mừng rỡ đứng bật dậy, ôm chầm lấy Bùi Tranh một cái rõ chặt: “Bùi Tranh! Không, Bùi đại ca! Từ nay về sau huynh chính là ca ca ruột của ta!”
Bùi Tranh mặt đen sì, lập tức đẩy người ra. Hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp thế này coi ra thể thống gì? Người này cũng thật chẳng biết xấu hổ chút nào.