Edit: Min

 

Bùi Tranh vừa bước đến gian bếp thì bị Lan thẩm đang múc nước nóng, chặn lại hỏi: “Ca nhi kia là cháu cứu trên núi về à?”

Bùi Tranh thêm một khúc củi vào bếp lò, đáp: “Vâng.”

Lan thẩm đưa tay thử nhiệt độ nước, lại nói: “Ta thấy cậu ấy mặc đồ giống của cháu, chuyện gì thế?”

“Lúc cứu thì cậu ấy bị ướt hết người, mặc đồ rất mỏng, cháu liền cho mượn một bộ.”

Bùi Tranh không kể chuyện Bạch Đào từ trên trời rơi xuống suối nước nóng, dù sao thì hai người cùng ngâm mình trong một dòng nước, chuyện này mà lan ra, chẳng tốt cho danh tiếng của một ca nhi như Bạch Đào, càng không hay cho một hán tử như y.

Huống hồ y có linh cảm, nếu hôm nay đem chuyện này kể với Lan thẩm, người đang sốt ruột chuyện cưới xin của y, thì không chừng mai y đã bị thẩm dắt đi dạm hỏi.

Lan thẩm nhìn kỹ lại, nói ra điều mình để ý: “Đứa nhỏ này trông chẳng giống người nhà nông, cháu biết gốc gác nó ở đâu không?”

“Cậu ấy nói mình là người thôn Thanh Hà, trấn Hồng Hồ.”

Lan thẩm lắc đầu: “Ta chưa từng nghe đến trấn Hồng Hồ, nhưng thôn Thanh Hà thì lại trùng tên, cũng là một loại duyên phận. Lát nữa ta với cháu cùng đưa nó đi hỏi lý chính.”

Ý Bùi Tranh cũng vậy, tuy y ít lời nhưng lại rất chu đáo. Nhà lý chính ở trung tâm thôn, nếu cứ thế dẫn theo một ca nhi mặc đồ của y đến đó, nhất định sẽ bị người ta nhìn thấy. Để tránh điều tiếng, y mới đưa Bạch Đào đến nhà Lan thẩm mượn tạm bộ đồ, tiện thể nhờ thẩm cùng đi luôn.

Nhân lúc Bạch Đào đang dùng nước nóng rửa mặt, Lan thẩm đã tìm ra một bộ đồ mùa đông của ca nhi trong nhà, đặt lên giường sưởi cho ấm: “Đợi ấm rồi hãy mặc vào.”

“Cảm ơn Lan thẩm.”

Bạch Đào thoải mái nheo mắt lại, trước kia cậu chưa từng nghĩ, thì ra rửa mặt bằng nước nóng lại là chuyện hạnh phúc đến thế.

Đợi thân thể ấm lên kha khá, Bạch Đào mới thay bộ quần áo được ủ ấm trong chăn, áo bông màu xanh lam và quần bông cùng màu. Tuy có vài miếng vá, nhưng nhìn qua vẫn khá hợp thời.

Lan thẩm thấy Bạch Đào mặc vào vừa vặn không ngờ thì vui vẻ ra mặt, bước lên giúp cậu cài khuy: “An ca nhi nhà ta mà biết có ca nhi nào cao bằng nó, chắc sẽ vui lắm.”

An ca nhi nhà Lan thẩm năm nay mới 16 tuổi, vậy mà đã cao tới 1m75, trong đám ca nhi trong thôn thì nổi bật hẳn lên, thậm chí còn cao hơn không ít hán tử trong thôn. Vì từ nhỏ đã cao to, cậu ấy hay bị mấy đứa cùng tuổi trêu là “Hán tử vạm vỡ”.

Lan thẩm cũng chẳng hiểu rõ sao lại thế, bà với trượng phu đều cao vừa phải, con trai lớn 19 tuổi cũng chỉ nhỉnh hơn An ca nhi một chút. Khi bọn trẻ còn nhỏ, nhà lại nghèo, chẳng ăn được gì ngon, chẳng hiểu vì đâu mà An ca nhi lại cao đến thế. Nhưng Lan thẩm thì mừng, nghĩ bụng cao vẫn hơn thấp, cùng lắm thì lúc xem mắt cưới hỏi, tìm người cao hơn là được.

Bạch Đào mang đôi giày vải lót bông ấm áp giẫm nhẹ hai cái xuống đất, trong lòng âm thầm xin lỗi đôi chân mình, đoạn đường từ trên núi xuống quả thực đã vất vả cho chúng rồi.

Lan thẩm khóa cửa lại, rồi dắt theo Bùi Tranh và Bạch Đào cùng đến nhà lý chính.

Bạch Đào vừa đi vừa quan sát xung quanh, phát hiện thôn Thanh Hà này cũng có một con sông, chỉ là lớn hơn con sông ở thôn cậu rất nhiều.

Nhà cửa trong thôn phần lớn là nhà ngói đất kèm theo sân rộng vây quanh, nhà nào nghèo hơn thì mái lợp bằng cỏ tranh.

Vẫn còn đang trong tháng Giêng, nhiều nhà vẫn còn dán câu đối xuân ngoài cổng, nhà nào khá giả thì còn treo cả lồng đèn.

Trời lạnh, phần lớn người đều ở nhà tránh rét, trên đường chỉ gặp lác đác vài người chào hỏi thím Lan, ai nấy đều tò mò liếc nhìn Bạch Đào lạ mặt vài lần.

Chỉ là, dường như ai cũng có chút kiêng dè với Bùi Tranh mặt mày lạnh lùng, lúc chào hỏi đều dùng ánh mắt ra hiệu, thi thoảng liếc y hai cái, trong mắt mang theo vài phần cẩn trọng.

Có vài người vốn định tiến lại chào hỏi, nhưng vừa thấy Bùi Tranh ở bên cạnh liền dẹp bỏ ý định, chỉ vẫy tay từ xa coi như chào hỏi lấy lệ.

Bạch Đào tò mò liếc nhìn Bùi Tranh đang đi phía bên kia Lan thẩm, lông mày sắc sảo, gương mặt nghiêm túc ít nói khiến người đàn ông này trông có hơi dữ thật, nhưng cũng chưa đến mức đáng sợ đâu nhỉ.

Dáng vẻ này mà đặt vào thời hiện đại thì kiểu gì cũng có một đám nam nữ trẻ tuổi hú hét gọi là “Quá ngầu”, “đẹp trai quá A!” cho xem!

Ba người rẽ qua một khúc, thấy vài nhà dân nằm cạnh rừng trúc. Trong đó có một căn nhà lớn xây bằng gạch xanh ngói đen, tường viện đắp bằng đất nện, ngoài cổng còn vương giấy pháo đỏ, Bạch Đào đoán nơi này chắc chính là nhà lý chính.

“Xin hỏi lý chính có ở nhà không?” Tiếng gõ cửa của Lan thẩm chứng thực suy đoán của cậu.

Trong sân vang lên giọng nam trẻ tuổi: “Tới ngay đây! Có ở nhà!”

Lời vừa dứt, cổng viện đã mở, một thanh niên chừng 18, 19 tuổi ra dẫn ba người vào nhà: “Cha cháu vừa mới về, đang ở trong nhà chính.”

Nói xong còn liếc nhìn Bùi Tranh mấy lượt, đôi mắt sáng rực, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, hoàn toàn không giống đám người e dè lúc nãy họ gặp trên đường.

“Là nhà Hữu Điền à, sao hôm nay lại đến đây?”

Lý chính xếp gọn hai quyển sách trên bàn, dẫn mọi người ngồi xuống, rồi dặn người trẻ tuổi rót nước mời khách.

“Cả Bùi Tranh cũng đến à, còn vị bên cạnh là?”

Lan thẩm đại khái kể lại tình hình, lý chính nghe xong nói chưa từng nghe qua trấn Hồng Hồ, rồi quay sang hỏi về thân thế nhà Bạch Đào.

Bạch Đào quyết định chỉ nói nửa thật nửa giả: “Cháu không có cha nương, nhà ở phía Nam, lần này lên phía Bắc để nương nhờ thân thích, không ngờ lại gặp phải đạo tặc, trong lúc hoảng loạn bị lạc đường trên núi, may mà được Bùi đại ca cứu.”

Bùi Tranh nhíu mày, vừa định mở miệng thì thấy Bạch Đào dùng ánh mắt sáng rực nhìn y chằm chằm như muốn van nài. Nhìn ra được đối phương không muốn nói thật, Bùi Tranh liền dời mắt đi, chọn cách im lặng.

“Vậy cháu nói thân thích kia ở đâu?”

Một lời nói dối, tất phải bịa thêm trăm lời để che đậy, Bạch Đào tiếp tục bịa: “Trong thư nói là ở biên thành, nhưng cháu đến phía Bắc rồi hỏi khắp nơi, cũng chưa từng nghe ai nói đến chỗ nào tên là biên thành cả.”

Mắt lý chính sáng lên, vỗ đùi một cái, quay sang nhìn Bùi Tranh: “Cháu mấy năm nay chẳng phải ở biên thành sao?”

“Vâng.” Bùi Tranh nghiêng đầu hỏi Bạch Đào, “Biên thành chỗ nào? Ta có khi biết.”

Chết tiệt!

Bạch Đào không ngờ mình thuận miệng bịa một cái tên, thế mà lại thật sự tồn tại, mà còn là nơi Bùi Tranh từng ở!

Thấy Bùi Tranh nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Đào chột dạ, vội vàng mượn tên trường đại học mình từng học ra bịa tiếp: “Một nơi gọi là trấn Văn Lý, không biết Bùi đại ca có từng nghe qua chưa?”

Bùi Tranh suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Chưa từng, biên thành chắc không có thị trấn nào tên như ngươi nói.”

Bạch Đào vừa làm bộ bối rối, vừa thầm thở phào trong bụng, cậu vốn lo bịa bừa thì lại trúng ngay thật, nên mới cố tình chọn một cái tên chắc chắn đời này không thể có, dù sao thời đại này làm gì có mấy từ như “Văn Lý – khoa học xã hội tự nhiên” chứ.

Lý chính lại hỏi thêm mấy câu, Bạch Đào thì nửa thật nửa giả trả lời đối phó.

Nhưng cũng vì cách xử lý của cậu mà lý chính đâm ra khó xử, bởi vì những năm trước chiến sự kéo dài, trong thôn đúng là có không ít nhà bỏ hoang, chỉ là giờ đang giữa mùa đông, dọn dẹp rất phiền, lại thêm đối phương là một ca nhi, ở một mình cũng chẳng ổn.

Mà bản thân Bạch Đào đối với chuyện đi hay ở cũng cảm thấy khó nghĩ.

Bảo rời khỏi thôn thì cậu không có một xu dính túi, lại chẳng quen biết ai, còn đang giữa mùa đông, ra ngoài trời sợ là không chết vì lạnh thì cũng chết vì đói.

Dựa trên mấy người mình đã tiếp xúc từ khi tới đây, Bạch Đào cảm thấy nơi này không tệ. Trong lòng cậu thật ra muốn ở lại đây, sau này tính tiếp.

Có điều, nếu ở lại thì phải ở đâu? Ở đâu cũng là làm phiền người ta.

Trong thoáng chốc, không khí trong phòng trở nên yên lặng, Bạch Đào cúi đầu, mân mê ngón tay, chẳng biết nên làm thế nào mới phải.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play