Edit: Min

 

Bùi Tranh suy nghĩ một lúc, bảo Bạch Đào lúc này não vẫn còn đang treo máy, cứ ở lại dòng nước đợi y một lát, tiện thể để Đại Hắc ở lại trông chừng. Gần đây tuy không có dã thú lớn, nhưng có Đại Hắc ở cạnh cũng coi như có chút bảo đảm an toàn.

Bạch Đào vẫn còn đang vắt óc nghĩ xem có phải mình xuyên không rồi không, chỉ gật đầu lấy lệ, căn bản không nghe rõ Bùi Tranh vừa nói gì. Đến khi Đại Hắc tiến lại gần, cúi đầu ngửi ngửi, cậu mới giật mình, hốt hoảng tránh sang bên kia.

Cậu vốn đã có bóng ma tâm lý với con Đại Hắc nhà bác cả, tuy biết con này không phải nó, nhưng ngặt nỗi lại quá giống. Hơn nữa, con Đại Hắc này rõ ràng còn hung hãn hơn, nhìn đã thấy áp lực.

Phát hiện Đại Hắc ở bờ suối cũng đi theo hướng mình di chuyển, Bạch Đào vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Ngoan, ngươi cứ đứng yên ở đó đừng động đậy, ta với ngươi cách nhau một dòng nước, cứ thế bình yên chung sống, ngươi thấy thế được không?”

Đại Hắc hiển nhiên không muốn, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Bạch Đào đành phải đứng giữa dòng nước, đối đầu bằng ánh mắt với con chó đen đang đi lòng vòng bên bờ.

Khi Bùi Tranh quay lại, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Bạch Đào với Đại Hắc trợn mắt nhìn nhau, một người đầy cảnh giác, một con đầy tò mò.

“Trước tiên mặc quần áo vào đã.” Bùi Tranh đặt bộ đồ y mang đến lên tảng đá sạch bên cạnh, “Sau đó ta dẫn ngươi đi tìm lý chính.”

Bạch Đào cầm lấy quần áo tỏ ý cảm ơn, phát hiện cũng chỉ là một cái áo dài, cậu đành nghiến răng chịu lạnh, run lập cập chui ra khỏi nước.

Thấy ca nhi kia chẳng chút e dè, định thay đồ ngay trước mặt mình, mặt Bùi Tranh lập tức sầm lại, vội vã dắt Đại Hắc đi ra sau gốc cây.

“Điện thoại của tôi!” Bạch Đào vừa cởi đồ mới sực nhớ ra bên người còn đeo túi chéo, điện thoại vẫn còn trong đó. Cậu chẳng kịp thay đồ nữa, vội mở cái túi đầy nước bên trong, rồi móc điện thoại ra. Ngón tay đông cứng ấn mấy cái, phát hiện đã không thể mở nguồn.

Bạch Đào chán nản thở dài, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, điện thoại ngâm nước lâu như vậy, mà còn mong xài được thì mới là chuyện lạ.

“Hắt xì!”

Bạch Đào cởi đến chỉ còn cái quần lót ướt, rồi mới mặc áo dài vào. Chân vẫn đi dép lê, đầu tóc ướt sũng lộ ra ngoài, cả người lạnh run cầm cập.

Lúc xuống núi, Bạch Đào bước chân không vững, giẫm lên tuyết một bước sâu một bước nông, phải cố gắng hết sức mới theo kịp Bùi Tranh. Đôi chân trong tuyết đã sớm mất hết cảm giác.

Bạch Đào muốn phân tán sự chú ý, liền định bắt chuyện với người đang lặng lẽ dẫn đường phía trước.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta còn chưa kịp hỏi tên ngươi là gì.”

Bùi Tranh không quay đầu lại, chỉ đáp: “Bùi Tranh.”

Bạch Đào lúc ấy đang nghiêng người tránh cành cây, nghe không rõ, nghi hoặc lặp lại: “Thịt xông khói?”

Thịt xông khói: 培根 — péi gēn
Bùi Tranh: 裴铮  —péi zhēng 

Bùi Tranh đọc sách không nhiều, không biết nên miêu tả chữ “Tranh” thế nào, dứt khoát chỉ nhắc lại một lần nữa: “Bùi Tranh.”

Lần này Bạch Đào mới nghe rõ, bèn hỏi tiếp: “Tranh nào?”

Không ngờ Bạch Đào lại hỏi dai dẳng như thế, Bùi Tranh khựng lại một chút rồi mới đáp: “Không biết.”

Thấy đối phương bảo không biết, Bạch Đào lại càng tò mò: “Là chữ tranh trong ‘diều giấy’ à?”

“Không phải.”

“Vậy là tranh trong ‘tranh cãi’?”

“Không phải.”

...

Bạch Đào hỏi liền mấy cái đều bị phủ nhận, bèn đổi hướng: “Thế ngươi có biết viết không?”

Thấy Bạch Đào không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, Bùi Tranh đành bẻ một cành cây, cúi người viết xuống tuyết.

Bạch Đào ghé lại gần xem, phát hiện mình thật sự biết, đối phương viết rõ ràng từng nét một, chính là chữ “Tranh” trong “Thiết cốt tranh tranh” bằng thể phồn thể: bên trái là bộ kim, bên phải là chữ tranh (铮).

Hóa ra cậu không phải là người mù chữ ở cái nơi này, bất ngờ đến mừng rỡ, mở miệng khen: “Thì ra là chữ ‘Tranh’ trong Thiết cốt tranh tranh (铁骨铮铮 – khí chất kiên cường), rất hợp với ngươi đấy.”

Bùi Tranh ngẩn ra một lúc, y đã từng nghe cụm từ này, hồi còn chinh chiến, quan chỉ huy thường dùng nó để động viên bọn họ. Chỉ là y chưa từng nghĩ, hóa ra chữ đó lại trùng với tên mình.

Bạch Đào liền cầm lấy nhánh cây trong tay Bùi Tranh, viết ra một chữ “Bùi”, rồi tràn đầy mong đợi nhìn y: “Chữ Bùi trong họ của ngươi là viết như vầy sao?”

Bùi Tranh gật đầu, có phần bất ngờ, không ngờ ca nhi này lại biết chữ. Nhìn dáng vẻ của đối phương, đúng là ca nhi nhà giàu có.

Dù sao thì trong dân thường, đến cả hán tử còn chưa chắc có tiền đi học, chứ đừng nói đến nữ nhân và ca nhi. Thường chỉ những gia đình quyền thế mới chịu bỏ bạc cho nữ nhi hoặc ca nhi học chữ, luyện văn.

Chữ của Bạch Đào nét nào ra nét nấy, đẹp đẽ chỉnh tề, hoàn toàn không giống mới học. Bùi Tranh đoán trong nhà chắc đã tốn không ít bạc để cậu theo đuổi con đường đọc sách viết chữ.

Còn Bạch Đào, thấy Bùi Tranh gật đầu thì trong lòng vui hẳn, xem ra quốc gia phương Nam này, dù không rõ là triều đại nào, nhưng chữ viết cũng gần giống với phồn thể.

“Hắt xì!”

Bùi Tranh thấy Bạch Đào lại hắt hơi, không nói thêm nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Ca nhi nhà giàu thân thể vốn yếu ớt, chậm trễ thêm chút nữa, e là sẽ bị nhiễm lạnh thật.

Mà Bạch Đào theo sau hoàn toàn không biết, trong mắt người đi trước, cậu đã thành thiếu gia nhà giàu chính hiệu rồi.

Suốt quãng đường sau đó, hai người mở chế độ hỏi — đáp.

Bạch Đào muốn tìm hiểu tình hình trong thôn, còn Bùi Tranh phần lớn đều đáp “Không biết”.

“Ngươi là người bản xứ của thôn Thanh Hà à?”

“Ừ.”

“Vậy sao cái gì ngươi cũng không biết vậy?”

Bùi Tranh im lặng.

Bạch Đào lại hỏi tiếp: “Ngươi sống ẩn cư trên núi à?”

“Không phải.”

Bạch Đào đoán chắc người này có chuyện khó nói, nên cũng không gặng hỏi thêm nữa.

Hai người tiếp tục đi thêm chừng mười mấy phút, đến một nơi cách chân núi khoảng trăm mét thì nhìn thấy một căn nhà.

Hai gian nhà ngói xanh, bên cạnh còn có hai gian nhà đất, cả khuôn viên khá rộng. Đồ đạc không nhiều nhưng trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Hàng rào quanh sân cũng là mới dựng, cả ngôi nhà đều có cảm giác vừa xây không lâu.

Bạch Đào đoán chắc là có người nào không thích sống cùng thôn, nên tự mình tách ra xây nhà ở đây.

Đang nghĩ thì con Đại Hắc bên cạnh đã hí hửng chạy tọt vào sân.

Chờ Đại Hắc vào trong, Bùi Tranh liền kéo cổng sân lại, rồi dẫn Bạch Đào tiếp tục đi xuống núi.

Bạch Đào quay đầu nhìn lại tiểu viện mới tinh kia, hỏi: “Đó là nhà ngươi à?”

“Ừ.”

Bạch Đào thầm nghĩ: hóa ra cái người “không hợp đàn” chính là vị bên cạnh đây. Thảo nào tin tức trong thôn nắm không rõ, sống gần như nửa lưng chừng núi thế kia mà.

Ngay khi cậu cảm thấy chân mình sắp bị đông cứng rụng ra thì Bùi Tranh đã dẫn cậu đến một hộ dân dưới chân núi.

Cửa sân mở toang, trong sân có một thím trông rất hiền hậu đang quét tuyết. Nghe thấy động tĩnh ngoài cổng, thẩm ấy ngẩng đầu lên thấy Bùi Tranh, liền nở nụ cười gọi to: “Tranh tử, sao cháu lại đến đây?”

Bạch Đào đứng phía sau nghe thấy cái xưng hô này, không nhịn được bật cười một tiếng, cái tên này nghe qua có chút giống “Trinh Tử” (Sadako) trong phim kinh dị Nhật.

Bùi Tranh thì đã quen với cách gọi ấy, bình thản đáp: “Lan thẩm, cháu đến mượn một bộ quần áo.”

“Vào nhà rồi nói, ngoài này lạnh lắm.” Lan thẩm đặt chổi xuống, dẫn hai người vào nhà chính.

“Sao tự dưng lại mượn quần áo? Trên núi lạnh quá à? Lúc trước ta đã bảo đừng xây nhà trên núi, mà cháu cứ không nghe. Mấy hôm nay nhà ta còn bảo chẳng thấy bóng dáng cháu đâu, giờ cháu xuống rồi thì nhớ hôm rằm tới sang nhà ta ăn Tết Nguyên Tiêu đấy, đừng cứ ru rú một mình trên núi, gọi cả Đại Ngưu đến luôn nhé.”

Lan thẩm vốn có cái tính hay lải nhải như thế, Bùi Tranh cũng đã quen. Vừa vào nhà, y liền dịch người sang bên, để lộ Bạch Đào đang đứng phía sau.

“Lan thẩm, không phải cháu mượn cho mình, mà là mượn cho cậu ấy.”

Bạch Đào lễ phép chào: “Chào Lan thẩm ạ.”

Lúc này Lan thẩm mới phát hiện sau lưng Bùi Tranh còn có một người, tóc ướt nhẹp, bàn chân đỏ ửng vì lạnh, nhìn một cái là biết đã bị rét cóng.

Thẩm chẳng kịp hỏi người từ đâu đến, đã vội vàng kéo người lên giường sưởi: “Trời đất ơi, sao đứa nhỏ lại thành ra thế này? Mau mau lên giường sưởi ấm nào!”

Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng, đã bị thẩm đẩy thẳng vào trong đống chăn ấm áp.

Đôi chân bị đông lạnh quá lâu, giờ đột nhiên chạm vào giường nóng, đau buốt như bị kim châm vậy.

Lan thẩm vừa lấy khăn vừa phân phó Bùi Tranh: “Đúng lúc trên bếp còn có bát canh gừng ta hâm cho thúc thúc của cháu, cháu mau đi bưng qua đây.”

Bùi Tranh quay người, quen đường quen nẻo đi vào bếp.

Bạch Đào vừa định đưa tay đón lấy khăn trong tay Lan thẩm, thì bị thẩm trừng mắt một cái: “Mau cho tay vào chăn! Trời lạnh thế này mà nhiễm bệnh thì chẳng phải chuyện đùa đâu.”

Bạch Đào đã lâu lắm rồi không có ai lau tóc cho, thân thể cứng đờ vì không quen cảm giác ấy.

Lan thẩm liếc thấy nốt ruồi son nơi dái tai cậu, liền hỏi: “Cháu là ca nhi nhà ai thế? Ta hình như chưa gặp cháu trong thôn bao giờ, sao trời đông giá rét thế này lại thành ra thế này?”

Còn mái tóc này nữa, sao lại cắt ngắn đến vậy? Câu này thì thẩm không nói ra, dù sao chuyện cắt tóc cũng là chuyện hệ trọng.

Bạch Đào chọn cách trả lời nửa thật nửa giấu: “Cháu không phải người bản địa, được Bùi Tranh cứu trên núi.”

“Trời lạnh thế mà sao lại chạy lên núi?”

Vấn đề này chính cậu cũng muốn biết. Bạch Đào im lặng một lúc rồi mới đáp: “Cháu cũng không biết sao lại lên đó nữa.”

Lan thẩm thấy Bạch Đào trông giống một ca nhi gặp nạn, cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn với ánh mắt đầy xót xa: “Để ta đi lấy cho cháu chậu nước nóng rửa mặt. Trước tiên uống canh gừng cho ấm người đã.”

Bạch Đào đón lấy chiếc bát sứ to do Bùi Tranh đưa qua, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Lan thẩm.”

Bùi Tranh biết không tiện ở riêng một phòng với ca nhi, cũng theo Lan thẩm ra ngoài luôn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play