Edit: Min
Bùi Tranh thoáng giật mình, định buông tay ra ngay, nhưng tay người kia lại bám chặt lấy y, run nhè nhẹ mà không hề chịu thả.
Y nhìn ca nhi đang sững sờ vì sợ hãi trước mặt, vừa nhíu mày vừa suy nghĩ vì sao đối phương lại rơi từ trên trời xuống: “Buông tay.”
Ở giữa suối nước nóng mà dây dưa kéo kéo với một ca nhi, nếu bị người khác nhìn thấy thì có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch. Trong thôn thì không thiếu mấy kẻ lắm chuyện, dù nơi đây là vùng núi sâu giữa mùa đông, vắng người qua lại, nhưng vẫn có khi có thợ săn lên núi như y.
Nghe thấy tiếng trầm thấp của cọng rơm cứu mạng, Bạch Đào hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện thứ mình đang nắm trong tay trong nước... là cánh tay của một người.
Hai tay cậu đang siết chặt cánh tay ấy, cơ bắp rắn chắc, bắp thịt đầy đặn, như đang phô bày sức mạnh. Cậu nhớ lại lúc mình ở dưới nước dường như có người kéo một cái, khó trách lúc đó có thể trồi lên dễ dàng như vậy, thì ra là nhờ bắp tay lực lưỡng này.
Bạch Đào liếc nhìn cánh tay gầy gò của mình, lúc buông tay còn không nhịn được bóp một cái, cảm giác đúng là không tồi.
Cậu có chút ngưỡng mộ mà nói: “Bắp tay rắn thật đấy, cảm ơn anh đã— hắt xì!”
Bốn chữ “Cứu mạng chi ân” còn chưa kịp nói ra, Bạch Đào đã hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, cảm thấy lạnh buốt. Đặc biệt là cái đầu ướt sũng, như thể sắp đóng băng đến nơi.
Lúc này cậu mới phát hiện xung quanh trắng xóa một mảnh, trên cây phủ đầy tuyết, mà mình lại đang... ngâm mình trong suối nước nóng?!
Chẳng lẽ, cảm giác vừa rồi mình rơi từ trên trời xuống không phải là ảo giác lúc suýt chết đuối?
Bạch Đào chầm chậm quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cọng rơm cứu mạng cao hơn mình nửa cái đầu: “Tháng 7 tuyết rơi?!”
Cọng rơm cứu mạng liếc cậu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: “Bây giờ là tháng Giêng.”
“Tháng Giêng?!” Bạch Đào chấn động đến mức đồng tử co rút.
Rõ ràng vừa rồi chỉ là uống mấy ngụm nước, sao mới đó đã đến tháng Giêng rồi? Hơn nữa, tháng Giêng ở thôn Thanh Hà nhà cậu đâu có tuyết! Người này không phải đang lừa cậu đấy chứ?
Không đúng, đây không phải con sông trong thôn.
Xung quanh toàn là cây cối cao lớn rậm rạp, trông giống như ở trên núi, hơn nữa dưới chân cậu rõ ràng là suối nước nóng chứ không phải con sông suýt nhấn chìm cậu ban nãy. Vậy đây là đâu?!
“Hắt xì!”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến Bạch Đào lạnh run cả người. Cậu lập tức nép sát vào mép suối nước nóng, dìm cả cái đầu xuống nước. Chờ đến khi đầu óc được sưởi ấm lại, cậu mới từ từ ngoi lên, chỉ để lộ phần mũi trở lên, hai tay vẫn nắm chặt lấy mấy viên đá trên thành suối.
Cảm giác bị nước cuốn đi vừa rồi vẫn còn in rõ, cậu cần bấu víu lấy gì đó để tìm lại cảm giác an toàn. Tuy rất muốn tiếp tục nắm lấy cánh tay rơm rạ kia, nhưng rõ ràng đối phương không hề muốn.
Lúc đầu óc đã ấm lên và có thể bắt đầu suy nghĩ lại, cậu vừa ngẩng đầu định hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì đập vào mắt là... cơ ngực săn chắc của cọng rơm cứu mạng đang tựa vào bên kia suối.
Đường nét rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn, phô bày thể trạng mạnh mẽ của đối phương. Những múi cơ bụng thấp thoáng dưới mặt nước càng khiến người ta ghen tị muốn chảy nước miếng. Mái tóc dài ướt sũng buông lơi trên vai, một phần thả nổi trong nước, kết hợp cùng vài vết thương loang lổ trên người, tạo nên một loại vẻ đẹp đầy vết xước.
Khiến người ta không khỏi liên tưởng lung tung ra cả một bài tiểu thuyết 800 chữ.
Thân hình đối phương quá mức xuất sắc, là đàn ông mà Bạch Đào cũng không tự chủ được buông tay khỏi vách đá, lặng lẽ ôm lấy bản thân, lời muốn hỏi cũng quên sạch.
Thấy ca nhi kỳ quặc trước mặt cứ nhìn chằm chằm mình với ánh mắt rõ ràng như muốn ăn thịt, lông mày Bùi Tranh nhíu lại càng sâu, y đưa tay kéo chặt lại trung y đang trôi lơ lửng trong nước, quấn mình kín như bưng.
Bạch Đào lúc này mới ngượng ngùng dời ánh mắt đi, cậu thật sự không có ý xấu, chỉ là bản thân có một đôi mắt rất biết phát hiện... cái đẹp.
“Xin lỗi nhé, thân hình anh tốt quá. Bình thường ngày nào cũng tập tạ hả?”
Thấy sắc mặt đối phương có xu hướng đen như đáy nồi, Bạch Đào vội vàng tìm cách hóa giải sự xấu hổ. Theo kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm của cậu, vào những lúc như này, khen người ta một câu chắc chắn không sai.
Ai ngờ lần này lại lật thuyền, cọng rơm cứu mạng sau khi nghe cậu nói xong thì sắc mặt càng đen kịt, lông mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi, nhắm mắt lại, không buồn trả lời.
Bạch Đào thổi hai cái bong bóng trên mặt nước, chớp chớp mắt, không hiểu mình vừa rồi nói sai ở chỗ nào.
Bùi Tranh nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của ca nhi đối diện đang chiếu tới mình, tâm trạng cực kỳ phiền muộn.
Y chưa từng thấy ca nhi nào mặt dày đến thế này.
Trong thôn, ca nhi thấy hán tử đều sẽ né tránh, chứ đừng nói là dám nhìn thẳng vào một hán tử như vậy, lại còn buông lời không biết xấu hổ đến thế.
Bùi Tranh bỗng cảm thấy, cùng ở trong một dòng suối này, người chịu thiệt hình như lại là một hán tử như y.
Thấy người kia không ăn chiêu tâng bốc, Bạch Đào liền định hỏi thẳng. Miệng vừa hé ra, còn chưa kịp nói, cọng rơm cứu mạng kia đã mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bên trái rừng cây.
Bạch Đào nghe thấy có tiếng động rất khẽ truyền đến từ xa, liền nhìn theo động tác của đối phương.
“Đại Hắc?!”
Con chó đen to tướng đang chạy băng băng từ trong tuyết tới kia, trông y như Đại Hắc ở nhà bác cả, Bạch Đào buột miệng thốt lên.
Bùi Tranh vẫn im lặng từ nãy, lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi sao biết nó tên là gì?”
Bạch Đào sốc nặng: “Vãi! Đúng là Đại Hắc thật à?!”
Đến khi con chó đen chạy lại gần mới phát hiện chỉ là trông giống Đại Hắc thôi. Con này đuôi có chóp trắng, thể hình cũng to lớn hơn, mặt mày dữ tợn.
Đúng là “Chủ thế nào chó nấy”, con Đại Hắc này vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Bùi Tranh thấy biểu cảm của Bạch Đào, tưởng đối phương chỉ đoán đại, y xoa đầu Đại Hắc, rồi nhận lấy bọc đồ trong miệng nó.
Bên trong là quần áo của y, bộ trước đã bị máu lợn rừng làm bẩn hết.
Hôm nay y cùng Khâu Đại Ngưu dắt theo Đại Hắc ra ngoài săn thú, bắt được một con lợn rừng nhỏ. Sau đó Khâu Đại Ngưu khiêng lợn về trước. Bùi Tranh hơi sạch sẽ, không chịu nổi mùi máu dính người, bèn đến bể nước quen thuộc để tắm, bảo Khâu Đại Ngưu mang quần áo giúp, nhờ Đại Hắc đưa đến.
Y sở dĩ vẫn luôn cùng một ca nhi chung một dòng nước nóng, chẳng qua là bởi không có y phục để thay.
Quần áo vừa được đưa đến, y lập tức khoác trung y rời khỏi suối.
Bạch Đào thấy người định đi, vội vàng duỗi tay túm lấy cọng rơm cứu mạng: “Khoan đã ——”
Bùi Tranh cúi đầu, mặt đen lại, lập tức hất tay ca nhi đang nắm lấy cổ chân y ra, giận dữ quát ra mấy chữ: “Không biết xấu hổ!”
Bùi Trang vạn lần không ngờ ca nhi này lại lớn gan đến vậy, dám chộp lấy chân y, rốt cuộc là nhà ai dưỡng ra thứ “Phóng túng” như thế!
“?”
Chỉ là muốn hỏi xem nơi này rốt cuộc là đâu, Bạch Đào chẳng hiểu sao lại bị mắng là không biết xấu hổ.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, đây là chỗ nào?” Bạch Đào ngoan ngoãn thu tay về, quay lại với làn nước ấm.
“Núi Lang Nha.” Bên cạnh còn có ca nhi, Bùi Tranh chẳng tiện thay quần áo, bèn dứt khoát khoác luôn bộ quần áo sạch lên người.
Bộ quần áo còn ướt sũng dán trên thân, khiến tâm tình càng thêm khó chịu. Bùi Tranh chợt cảm thấy hôm nay e là không thích hợp để ra ngoài đi săn, niềm hưng phấn lúc bắt được con lợn rừng trước đó cũng bay biến sạch.
“Núi Lang Nha là đâu?” Bạch Đào chưa từng nghe qua cái tên này.
“Ngọn núi lớn phía sau thôn Thanh Hà.”
“Nơi này là thôn Thanh Hà?!” Bạch Đào sao có thể không biết sau thôn có ngọn Lang Nha Sơn nào, nhất thời bắt đầu hoài nghi y đang lừa cậu.
“Phải.” Bùi Tranh mặc xong quần áo, nhìn ca nhi vẫn còn ngâm mình trong nước, nhất thời không biết nên xử trí thế nào.
Lời nói, hành động và cả cách ăn mặc của người kia đều kỳ lạ, từ diện mạo và đôi tay kia mà xét, rõ ràng không giống người trong thôn, trái lại giống như là ca nhi được nuôi dạy từ nhà phú quý.
Chỉ là... chẳng rõ vì sao cậu lại từ trên trời rơi xuống.
Đại Hắc cũng đi quanh suối nước nóng, xoay vòng đánh giá người đang ngâm mình trong nước.
Bạch Đào vẫn còn đang tiêu hóa cái tin nơi này cư nhiên là thôn Thanh Hà. Cậu ngẩng đầu nhìn cọng rơm cứu mạng đã mặc y phục chỉnh tề. Trên người đối phương là loại quần áo cổ lỗ, kiểu dáng giống áo bông dài thời xưa.
Lúc trước nhìn trung y cũng vậy, vừa thấy đã biết là vải bố, dệt thô, sắc màu mộc mạc, chẳng chút nào giống quần áo hiện đại.
Trời giá rét, cứ thế ném một ca nhi ở chốn này cũng không phải đạo, Bùi Tranh đành tính trước hỏi han vài câu rồi quyết định sau: “Ngươi tên gì, nhà cửa ở đâu?”
Bạch Đào thành thật đáp: “Ta tên Bạch Đào, là người thôn Thanh Hà, trấn Hồng Hồ.”
Bùi Tranh nhíu mày: “Nơi này là thôn Thanh Hà thuộc trấn Thao Dương, cả quận chúng ta không có cái trấn Hồng Hồ nào cả.”
“Trấn Thao Dương? Quận?” Bạch Đào nghe vậy, trong lòng liền trầm xuống. Chữ “Quận” này... cậu chỉ từng thấy trong sách sử mà thôi. Kết hợp với y phục, kiểu dáng tóc tai của đối phương, trong lòng Bạch Đào bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Không còn tâm trí mà để ý gió lạnh, cậu vội từ trong nước đứng dậy, hoảng hốt hỏi: “Phiền ngươi cho hỏi... bây giờ là triều đại nào?”
“Vĩnh Nhạc nguyên niên.” Bùi Tranh đáp, ánh mắt dò xét ca nhi trước mặt. Trong lòng y hoài nghi có khi đối phương bị người bắt cóc rồi ném tới nơi này.
Vĩnh Nhạc nguyên niên: Năm đầu tiên của niên hiệu Vĩnh Nhạc.
Bốn chữ “Vĩnh Nhạc nguyên niên” như sét đánh giữa trời quang, “răng rắc” một tiếng bổ thẳng vào đầu Bạch Đào.
Cậu run rẩy giơ tay sờ mặt, ôm lấy hy vọng cuối cùng mà dò hỏi tiếp: “Đây là nước nào?”
“Nam Quốc.” Bùi Tranh nhìn kỹ lại cậu ta. Tuy mùa hạ năm rồi mới đánh xong một trận lớn, nhưng đến giờ cũng đã nửa năm, dù có là nơi heo hút cũng nên biết tân đế đã thống nhất tứ quốc, thiên hạ chỉ còn một chủ.
Mà người trước mặt, từ diện mạo cũng không giống dân man di hay người Hồ, chẳng lý nào lại không biết chuyện này.
Bạch Đào hoàn toàn sụp đổ.
Nếu không phải người này đang gạt cậu, vậy thì... rất có thể cậu đã xuyên không rồi!
Hiện giờ ngẫm lại cái xoáy nước kỳ quái ban nãy, tám phần là lỗ hổng thời không gì đó!
Cứu mạng! Cậu phải làm gì bây giờ? Két sắt nhỏ của cậu còn đang nằm trong phòng trọ kìa!