Edit: Min

 

Nhị Cẩu cứ tưởng Bùi Tranh muốn lên xe, nên quay đầu nhìn một cái về phía những người ngồi trên xe kéo. Thấy ai nấy đều có vẻ dè chừng, bản thân hắn cũng thấy hơi sợ, nhưng lại chẳng dám ngăn cản y.

Vừa nhìn thấy Bùi Tranh, Trương thị khi nãy còn hùng hổ lấn át người khác lập tức im bặt, run rẩy rụt người ra sau, suýt nữa thì đẩy thằng bé ngồi sau bà ta rơi khỏi xe.

Bà ta biết Lan thẩm có quan hệ rất tốt với Bùi Tranh, nếu còn tiếp tục om sòm, e rằng sẽ bị đánh. Hồi nhỏ Bùi Tranh đã rất hung dữ trong đánh nhau, nghe nói ra chiến trường còn giết người không chớp mắt, máu lạnh vô cùng.

Nếu Bạch Đào biết được trong đầu Trương thị nghĩ gì, chắc chắn sẽ nói: “Ha lô, này đại thẩm, đầu óc bà không có vấn đề gì đấy chứ? Trên chiến trường không tàn nhẫn thì đợi người ta chém à?”

Thấy mọi người đều nhìn mình đầy cảnh giác, Bùi Tranh trong lòng chẳng chút gợn sóng, vì y đã quá quen rồi.

“Bùi đại ca! Huynh đột nhiên muốn lên trấn à?” Bạch Đào nhích sang một bên, “Ở đây vẫn còn chỗ ngồi, huynh có muốn lên không?”

Những người nhát gan trên xe bị câu nói ấy của Bạch Đào dọa cho ngồi thẳng người lại, chỉ sợ Bùi Tranh thật sự muốn lên.

Bạch Đào ngồi cuối xe hoàn toàn không biết trong lòng người ta đang nghĩ gì, còn tươi cười vẫy tay gọi Bùi Tranh.

Thấy người kia cười đến vô tư vô lo, Bùi Tranh lặng lẽ đưa cái túi vải trong tay ra. Y nghĩ, hình như ngay từ lần đầu gặp cậu, người này đã không sợ y, còn khen y nữa, tuy lời khen nghe có hơi không biết xấu hổ.

Bạch Đào nhận lấy túi vải trong tay Bùi Tranh, vừa mở ra vừa hỏi: “Cái gì vậy?”

Bùi Tranh không nói gì, giây sau liền thấy Bạch Đào lấy từ trong túi ra một cái cốc thuỷ tinh, reo lên: “Lúc ra khỏi nhà ta vội quá quên mang, cảm ơn Bùi đại ca!”

Cả xe chưa ai từng thấy thứ đồ lạ lẫm này, ai nấy đều tò mò rướn cổ nhìn.

Bùi Tranh cảm thấy đau đầu, cái túi vải y cố tình bọc lại xem ra đã phí công.

Lan thẩm chẳng nói chẳng rằng, đưa tay lấy cái cốc, cho lại vào túi: “Đồ để yên đó, dạo này nhiều kẻ không sạch tay sạch chân lắm.”

Trương thị bùng nổ, nhưng có Bùi Tranh ở đây, bà ta chỉ dám nhỏ giọng phản bác: “Ngươi có ý gì? Ở đây ngầm chỉ ai đấy hả?”

Nữ nhi của bà ta từng ăn trộm một lần, danh tiếng vì thế mà bị bôi đen. Giờ nghe thấy mấy chữ “tay chân không sạch sẽ” là như bị đụng trúng vảy ngược.

Lan thẩm trợn tròn mắt: “Ai hó hé thì ta nói người đó.”

Xa xa đúng lúc có mấy người cũng muốn đi nhờ xe bò, thấy xe dừng lại liền nhanh chân bước tới.

Lan thẩm thấy ngồi chung xe với Trương thị thật xúi quẩy, liền kéo Bạch Đào nhảy xuống, nhường chỗ cho mấy người mới đến. Dù sao bọn họ cũng mới tới đầu thôn, chưa đi xa, chẳng cần trả tiền.

Trương Nhị Cẩu thấy người ngồi đầy xe, cũng không dám nhìn Bùi Tranh lấy một cái, liền quất roi cho xe đi ngay.

Mãi đến khi xe quẹo ra khỏi thôn mới dám thở phào.

Cái vẻ mặt nghiêm túc, im lặng không nói lời nào của Bùi Tranh, đúng là dọa chết người.

“Xin lỗi nhé, Tiểu Đào, để cháu cũng không được ngồi xe.” Lan thẩm áy náy nhìn cậu, thật ra kéo cậu xuống xe là vì sợ cậu cứ ngồi lại, thế nào cũng bị Trương thẩm lừa gạt.

Trong mắt thẩm, Bạch Đào trông vô hại, rất dễ bị lừa.

“Không sao đâu, Trương thẩm cứ như đang tra hộ khẩu ấy, cháu ngồi trên xe cũng chẳng yên nổi.”

Nhắc tới Trương thị, Lan thẩm liền sầm mặt: “Đừng gọi bà ta là ‘thẩm’, ba ta cũng xứng chắc? Ta nói cho cháu biết, cháu mới tới thôn Thanh Hà này, còn chưa hiểu rõ tính bà ta. Cả nhà bà ta đều chẳng phải thứ gì tốt. Sau này gặp rồi thì bớt qua lại.”

Bạch Đào ngọt giọng đáp: “Vâng ạ, cháu nghe Lan thẩm hết, Lan thẩm người tốt, chắc chắn không hại cháu đâu.”

Lan thẩm chẳng ăn nổi đường ngọt, bực mình nhét lại cái túi vải vào tay Bạch Đào: “Ta nói cháu này, chẳng có chút cảnh giác gì cả. Có câu ‘Tài bất lộ thân’, cháu hiểu không? Cẩn thận có ngày bị người ta để mắt tới!”

Bạch Đào dĩ nhiên biết “Tài bất lộ thân”, nhưng lúc này cậu lại không liên hệ được cái cốc thủy tinh với của cải, tạm thời quên mất đây là đồ quý hiếm ở vùng này.

“Cảm ơn Lan thẩm đã nhắc nhở.” Lúc này Bạch Đào mới hiểu dụng ý Bùi Tranh bọc túi cho cái cốc, liền quay đầu, giơ giơ cái túi trong tay về phía y, “Cảm ơn Bùi đại ca đã giúp bọc túi nhé!”

Bùi Tranh lắc đầu, xoay người định đi về, nhưng lại bị ai đó giữ lấy cánh tay, liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Bạch Đào cất lời mời: “Bùi đại ca, hay là đi trấn luôn với ta đi? Dù sao cũng ra ngoài rồi mà.”

Bùi Tranh rút tay khỏi tay áo bị kéo, nhìn Bạch Đào đang cười đến ngốc ngốc, chợt nảy sinh lo lắng, lỡ số bạc cậu ta đổi được ở tiệm cầm đồ còn không đủ trả tiền thuốc cho y thì sao?

Nghĩ một lúc, y vẫn quyết định đi theo.

Nhân tiện có thể làm vài mũi tên mới, mấy cái trước đã mòn gần hết rồi.

Dọc đường ba người nói cười rôm rả, đương nhiên chủ yếu là Lan thẩm và Bạch Đào trò chuyện, còn Bùi Tranh chỉ làm thính giả.

Còn chưa vào thành đã cảm nhận được sự náo nhiệt của trấn, Bạch Đào tò mò nhìn bức tường thành loang lổ cùng binh lính đang đứng gác ở cổng, phát hiện những ai mang theo đồ lớn ra vào đều sẽ bị kiểm tra.

Cậu cứ tưởng chỉ có huyện hoặc quận mới xây thành, không ngờ một cái trấn mà cũng có tường bao, xem ra trấn Thao Dương này khá phồn hoa.

Vào trong thành, đường đất nện liền biến thành đường lát đá xanh, hai bên là những căn lầu cao thấp không đều. Ven đường chẳng thấy bóng dáng gánh hàng rong như trong tưởng tượng, nhìn qua khá sạch sẽ và gọn gàng.

Ba người men theo trục đường chính đi một đoạn khá dài, vậy mà vẫn không thấy một hàng quán nào ven đường.

Bạch Đào hiếu kỳ hỏi Bùi Tranh: “Sao đường này không có ai bày sạp bên đường vậy?”

Bùi Tranh trả lời gọn gàng: “Phố chính không cho bày hàng rong.”

Bạch Đào ngạc nhiên: “Nếu bày thì có bị thành quản bắt không?”

“Thành quản?” Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh nghe từ này.

Bạch Đào đổi cách nói: “Ý là sẽ có người trong nha môn tới bắt à?”

Bùi Tranh gật đầu: “Ừ, sẽ bị đánh trượng và phạt tiền.”

Lan thẩm bổ sung thêm: “Không chỉ vậy đâu, đồ trong sạp cũng bị tịch thu, muốn lấy lại phải nộp tiền. Không phải trấn các cháu cũng như vậy à? Ta cứ tưởng quy định ở đâu cũng thế.”

Bạch Đào cười trừ: “Vâng, đúng là như vậy, tại cháu tưởng chỗ khác sẽ khác, nên hỏi thử thôi.”

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trên phố vô cùng náo nhiệt. Lan thẩm nói đến chiều tối sẽ còn đông vui hơn, mỗi cửa tiệm đều sẽ treo lồng đèn, buôn bán tới tận canh ba mới nghỉ.

Ra khỏi phố chính, Bùi Tranh liền đưa Bạch Đào đi thẳng đến tiệm cầm đồ. Lan thẩm thì định đi mua ít đồ, hẹn giờ gặp nhau ở cổng thành rồi rời đi.

Bạch Đào hơi căng thẳng: “Chút nữa ta nên nói gì nhỉ? Ta ăn mặc thế này có quá quê mùa không, lỡ đâu chủ tiệm thấy ta nghèo rồi cố tình ép giá thì sao?”

“Chỗ này tương đối công bằng.” Bùi Tranh không ngờ Bạch Đào lại lo xa như vậy, có chút bất ngờ, xem ra người này nghĩ nhiều hơn y tưởng.

Trong trấn không chỉ có một tiệm cầm đồ, nhưng Bùi Tranh đưa Bạch Đào đến tiệm có tiếng là uy tín nhất.

Tiệm cầm đồ không giống những cửa tiệm khác, không mở cửa lớn, chỉ mở một ô cửa sổ, bên dưới là một cái quầy nhỏ nhô ra.

Bạch Đào cố tỏ ra bình tĩnh, đặt túi vải lên mặt quầy, nở nụ cười đầy tự tin: “Chưởng quầy, ta mang đến cho ngươi một món đồ tốt đây.”

Bùi Tranh đứng phía sau liếc nhìn Bạch Đào một cái.

Chưởng quầy đang lật sổ sách, nghe vậy liền hứng thú ngẩng đầu lên: “Ồ? Tiểu huynh đệ có món gì hay vậy?”

Bạch Đào làm động tác mời: “Chưởng quầy nhìn một cái là biết ngay.”

Chưởng quầy thấy cậu tuy ăn mặc như dân quê, nhưng dáng vẻ lại giống kiểu người được nuôi dạy trong nhà giàu, liền đoán rằng có lẽ là tiểu thiếu gia gặp biến cố, phải mang đồ đi cầm.

Lão chưởng quầy cẩn thận mở miệng túi vải, lấy món đồ bên trong ra. Vừa nhìn rõ liền âm thầm chấn động, loại phẩm chất này, ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Làm nghề này, sở trường lớn nhất chính là giấu cảm xúc, giờ tuyệt đối không thể để lộ vẻ kinh ngạc.

Ông nâng chiếc cốc thủy tinh lên, dè dặt gõ nhẹ một cái. Tiếng vang trong trẻo khiến ông càng chắc chắn: đây đúng là ly lưu ly. Chỉ là chưa từng thấy cái nào có độ trong suốt đến thế, nhìn ánh sáng xuyên qua, thật khiến người ta tấm tắc trầm trồ.

Thấy trên cốc còn đậy một nắp gỗ, chưởng quầy nhất thời không biết mở ra thế nào. Bạch Đào tốt bụng giúp ông ta vặn nắp.

Chưởng quầy nhìn phần miệng cốc có vân xoáy, càng nhìn càng cảm thấy kỳ diệu, đây là kỳ nhân phương nào chế tạo ra vậy? Có thể mài miệng lưu ly dễ vỡ đến mức khớp khít không kẽ hở như thế!

“Đây là món đồ tổ phụ ta khi xưa đi buôn ở hải ngoại mang về. Nay nhà gặp nạn, bất đắc dĩ mới phải mang đi cầm. Mong chưởng quầy ra tay hào phóng một chút.”

Bạch Đào làm vẻ mặt khổ sở, nhìn chiếc cốc thủy tinh như không nỡ rời xa.

Sau một hồi hỏi han, biết đây là đồ “Cầm chết” không chuộc lại, chưởng quầy bèn giơ ba ngón tay ra.

Bạch Đào không hiểu ông có ý gì, liền tự động nâng giá cao: “300 lượng?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play