Edit: Min
Vu đại phu kê cho bốn ngày thuốc, Bạch Đào mới uống ba ngày đã gần như khỏi hẳn, giờ có thể tung tăng đi theo sau Bùi Tranh loanh quanh khắp nơi. Chỉ là khiến người ta thấy hơi ồn, bởi vì cậu đã bước vào “giai đoạn ho”. Nói một câu hơi dài một chút, giữa chừng kiểu gì cũng phải ho một cái.
Thỉnh thoảng dù ho đến trời long đất lở, nhưng Bạch Đào vẫn rất vui. Theo kinh nghiệm cảm cúm trước giờ của cậu, ho là bước cuối cùng, chỉ cần hết ho là hoàn toàn khỏi bệnh.
Trong mấy ngày bị bệnh, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đều tới thăm, Lan thẩm cũng đến, còn mang theo một bát thịt gà hầm.
Bạch Đào cảm động rơm rớm nước mắt, chỉ có thể âm thầm trong lòng vẽ bánh vẽ cho mọi người: Đợi ta có tiền, nhất định sẽ báo đáp mọi người thật tử tế.
Trong những lúc rảnh rỗi tán gẫu, Bạch Đào dần hiểu thêm về cái thôn nhỏ này.
Thôn Thanh Hà, trấn Thao Dương, thuộc huyện Lương, quận Tam Xuyên, cách Kinh thành trăm dặm về phía bắc. Do có con sông Thanh Hà chảy qua, nên mới gọi là thôn Thanh Hà. Sau lưng là hai ngọn núi lớn, vì hình dạng như răng sói nên gọi là núi Lang Nha.
Trên núi Lang Nha có một con suối nhỏ chảy nhập vào sông Thanh Hà ở phía sau trung tâm thôn. Nhà Bùi Tranh nằm trên sườn núi gần hạ lưu con suối ấy.
Cả thôn có khoảng trăm hộ, không lớn cũng không nhỏ. Nghe Lan thẩm kể, thôn này ở huyện Lương thuộc loại trung bình, không giàu không nghèo, ngày thường cũng sống tạm ổn, nửa tháng một tháng có thể cắt một miếng thịt ăn cho đỡ thèm.
Bạch Đào, người vừa nằm dưỡng bệnh mấy ngày mà ngày nào cũng ăn thịt, chợt thấy hơi chột dạ. Không biết mình có ăn hết chỗ thịt mà Bùi Tranh để dành cho mấy tháng tới không nữa...
Đến ngày thứ tư Bạch Đào bị bệnh, sáng sớm Lan thẳm đã tới: “Tranh Tử, Tiểu Đào, nhà Nhị Cẩu hôm nay bắt đầu cho xe bò chở người rồi, hai đứa có muốn lên trấn không? Nếu muốn thì đi sớm đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, người đi trấn đông lắm, lát nữa là không còn chỗ đâu.”
“Lan thẩm ăn sáng chưa? Có muốn uống bánh canh không?” Bạch Đào đang bưng bát định ăn sáng, vội vàng mời Lan thẩm vào nhà.
Lan thâm tròn mắt kinh ngạc: “Aiya, giờ nào rồi mà hai đứa còn chưa ăn sáng?”
Bạch Đào âm thầm liếc nhìn chiếc đồng hồ “Hương tính giờ” trên tủ, đoán chắc giờ chắc khoảng bảy rưỡi sáng. Với mùa đông thì thời gian này đâu có muộn, trời cũng mới vừa sáng mà.
Sau khi biết Bạch Đào định lên trấn, Lan thẩm liền giục cậu uống nhanh bát bánh canh trên tay rồi lập tức kéo người ra ngoài.
Bên cạnh, Bùi Tranh vừa chậm rãi gắp dưa muối vừa yên lặng xem kịch. Đến khi hai người lốc xốc rời khỏi sân, y mới vẫy tay gọi Đại Hắc đang định chạy theo quay về.
Bạch Đào nấu bánh canh này, đầu tiên dùng hành hoa và gừng sợi phi thơm nồi, nước canh là canh trứng và cải thảo, phần bột vụn to cỡ nửa ngón tay cái, từng viên rõ ràng. Không biết cậu làm cách nào mà nước canh trông sánh sệt, vị vào miệng lại rất đầy đặn, từng viên bột mềm dai, ăn rất đã.
Bùi Tranh ăn một cách đặc biệt hài lòng, lúc này y mới cảm thấy, cứu người về nuôi hình như cũng không tệ. Uống liền hai bát canh lớn mới thong thả đặt bát xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc cốc thủy tinh đặt cạnh Hương tính giờ
?
Người thì đi rồi, đồ đạc cũng không mang theo, có phải định lấy bản thân ra đem đi cầm không đấy?
Sự thư thả ban nãy lập tức biến mất. Bùi Tranh vội vàng cầm cốc thủy tinh đuổi theo ra ngoài, không biết còn kịp hay không.
Giờ mà ra chỗ tập trung thì chắc muộn rồi, Bùi Tranh liền đi đường mòn giữa sườn núi xuống đầu thôn. Vừa đến nơi đã thấy xe bò cách đó không xa, y liền chạy nhanh đuổi theo.
Lúc này Bạch Đào đang bị mấy bà thím trên xe bò hỏi han chuyện gia cảnh.
Trương thị, nhà có chút của ăn của để, nhìn Bạch Đào da trắng mặt đẹp, lại là người gặp nạn, liền động lòng. Bà ta nhớ ra nữ nhi 17 tuổi vẫn chưa tuyển được phu quân, nên bắt đầu có ý đồ, vừa nói bóng gió dò xét, vừa nhìn Bạch Đào hết lượt này đến lượt khác.
Bạch Đào cố gắng nói thật hết mức, chỉ sợ sau này quên mất lời mình từng nói dối, đến lúc đó không chắp vá nổi.
Người trên xe ai nấy đều biết Trương thị đang tính gì, sắc mặt khác nhau, im lặng nghe xem diễn biến tiếp theo.
Ngồi cạnh Bạch Đào, sắc mặt Lan thẩm trông không được tốt lắm, nhưng cũng không lên tiếng.
Trương thị nói, dạo này mà trong tay không có tí tiền thì khó mà cưới được tức phụ, huống hồ là như Bạch Đào, ngay cả một mảnh ruộng cũng không có. Bà ta còn không quên khoe khoang nhà mình có bao nhiêu đất ruộng.
Bạch Đào giả vờ nghiêm túc lắng nghe, trong lòng thì âm thầm đảo mắt: Cậu cũng muốn có ruộng chứ bộ, khổ nỗi cậu từ trên trời rớt xuống, đến cái chòi tranh còn không có, nói gì tới ruộng đất.
May mà cậu da mặt dày, mấy lời Trương thị nói, cậu nghe tai này rồi để lọt tai kia.
Trương thẩm bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của Bạch Đào làm cho mê hoặc, thấy thời cơ chín muồi, bèn mở lời: “Không biết ngươi có định nhập hộ khẩu vào thôn Thanh Hà không? Nhi nữ của thẩm năm nay—”
“Giỏi lắm cái đồ Trương Huệ nhà ngươi!” Lan thẩm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chống nạnh chỉ tay vào mặt Trương thẩm mà mắng, “Nhà ngươi có cái loại nữ nhi gì trong bụng ngươi không rõ chắc? Còn muốn kéo Tiểu Đào nhà ta vào hố lửa, phi, đồ không biết xấu hổ!”
Trương thị không ngờ có người dám chen ngang lúc này, cách một người vẫn cố chen lên đẩy Lan thẩm ra, vừa mắng chửi om sòm: “Hôm nay bà đây phải xé nát cái mồm thối của ngươi! Xuân Lan nhà ta xinh đẹp, gia cảnh đàng hoàng, chẳng lẽ là do cái mụ yêu quái như ngươi suốt ngày nói xấu con ta ngoài đầu đường? Đồ chó hoang phun phân!”
Bạch Đào ngơ ngác đỡ lấy Lan thẩm suýt nữa bị đẩy ngã khỏi xe, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?
Người đánh xe là Nhị Cẩu, thì trông quen lắm rồi, xe cứ lắc lư chạy tiếp. Những người khác trên xe cũng chẳng lấy làm lạ trước cái tính chanh chua của Trương thẩm, chỉ lặng lẽ quan sát.
Lan thẩm ngồi vững lại, tiếp tục bắn phá: “Ta phi, còn dám nói nhà ngươi gia cảnh tốt, nữ nhi đẹp? Nhà ngươi ấy hả? Người lớn thì mặt dày vô sỉ, con cái thì chẳng biết liêm sỉ! Ai mà bước chân vào cái nhà ấy thì đúng là xui tận mạng, đừng có mà hại Tiểu Đào!”
Trương thị tức đến mức muốn động tay động chân, Bạch Đào vội vàng chắn trước Lan thẩm, giơ tay cản lại. Là con người thì ai cũng có thân sơ khác biệt, tuy rằng Lan thẩm mắng trước, nhưng bà ấy đối với cậu rất tốt, còn nấu canh gà cho cậu nữa. Huống chi Trương thị nói chuyện khó nghe quá.
Lúc này, Trương thị cũng chẳng còn tâm trạng gì để gả nữ nhi nữa, trừng mắt nhìn Bạch Đào một cái thật dữ, rồi lại quay sang tiếp tục mắng Lan thẩm: “Ta thấy An ca nhi nhà ngươi mới là ế đến mức không ai rước, cao to như trâu mộng, suốt ngày lông bông ngoài đường, không biết còn tưởng cặp kè với hán tử hoang nào cơ đấy! Mới đúng là thứ chẳng biết liêm sỉ!”
Câu này đúng là giẫm trúng chỗ đau của Lan thẩm, khiến bà tức đến mặt đỏ bừng: “Trương Huệ! Ngươi mà còn dám ăn nói hồ đồ, bôi nhọ danh tiếng của An ca nhi nhà ta, coi ta có cầm dao chém ngươi không!”
Lúc Bùi Tranh đuổi kịp xe bò, hai bà thím đã cãi nhau đến mức không thể vãn hồi, Bạch Đào ở bên cạnh muốn khuyên cũng không chen nổi lời nào.
Nhìn thấy Bùi Tranh, mắt Bạch Đào lập tức sáng rỡ, vội vàng gọi xe bò dừng lại, trong lòng mừng húm: Cứu tinh tới rồi!