Edit: Min

 

Bùi Tranh đứng phía sau nghe mà âm thầm cảm thán, Bạch Đào đúng là dám hét giá thật.

Khóe miệng chưởng quầy giật giật: “Tiểu huynh đệ đúng là công phu ngoạm sư tử? Cái ly lưu ly này nhìn thì trong suốt thật, đúng là hiếm thấy, nhưng kiểu dáng lại quá đỗi bình thường, không đủ để làm vật trưng bày. Ngươi cũng biết đấy, nước Nam ta không thiếu đồ lưu ly, mấy món có hình dáng lạ mắt, màu sắc rực rỡ thì đếm không xuể. Chỉ riêng nhà họ Vương trong trấn này cũng có đến mấy món. Món đồ của ngươi thật chẳng có bao nhiêu tính cạnh tranh đâu.”

Bạch Đào cười nói: “Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. Vừa nãy thấy chưởng quầy tỏ vẻ nghiêm túc, ta còn tưởng là 300 lượng. Có điều, 30 lượng thì đúng là hơi ít thật. Ly lưu ly này của ta hơn người ở chỗ chính là sự trong suốt. Chưởng quầy cũng nói rồi, những đồ lưu ly kia tuy hình lạ, màu đẹp, nhưng của cậu lại độc nhất vô nhị. Nếu buộc phải mô tả, thì chính là thanh nhã cao quý, băng thanh ngọc khiết.”

Chưởng quầy nghe vậy thì ngửi ra chút mùi kinh doanh, nếu lấy món này về, chuyển tay bán lại cho mấy nhà quyền quý vốn không ưa mấy thứ màu mè thì có khi còn lời hơn.

“Tiểu huynh đệ đúng là miệng lưỡi khéo léo. Hôm nay ta coi như kết một cái thiện duyên, cao nhất là 35 lượng, nếu được thì chúng ta lập khế ước luôn.”

Bạch Đào giả vờ trầm ngâm, quay đầu nhìn Bùi Tranh xin ý, thấy y khẽ gật đầu mới xoay người lại bắt đầu ký giấy tờ với chưởng quầy.

Viết tên xong, chưởng quầy theo lệ hỏi: “Phiền tiểu công tử lấy giấy tờ tùy thân ra để ta đối chiếu.”

Bạch Đào giật mình, không ngờ tiệm cầm đồ này lại làm việc nghiêm ngặt đến thế, liền quay đầu cầu cứu Bùi Tranh. Giờ cậu ở đây chẳng khác gì dân đen không hộ khẩu, giấy tờ gì đâu ra? Có mỗi cái căn cước công dân, mà dĩ nhiên là không dùng được.

Bùi Tranh ngạc nhiên: “Không mang theo à?”

Bạch Đào ghé lại gần, nói khẽ: “Trên đường chạy nạn bị mất rồi.”

Bùi Tranh: “... ...”

Bạch Đào nhanh trí, lập tức nói: “Hay là ký tên của huynh nhé?”

Bùi Tranh lúc này lại thấy Bạch Đào đúng là đồ ngốc: “Ta ký tên rồi thì số bạc này chính là của ta đấy.”

“Huynh không phải loại người đó.” Bạch Đào đáp chắc như đinh đóng cột, “Vả lại ta vốn đã nợ huynh tiền, bây giờ còn ăn ở không trong nhà huynh.”

Tuy hai người mới ở chung vài ngày, nhưng Bạch Đào biết Bùi Tranh là người tốt. Đối mặt với cậu, một kẻ giữa đường được y cứu về, y còn bỏ tiền mua trứng gà cho cậu dưỡng bệnh, không phải người tốt thì là gì?

Sắc mặt Bùi Tranh hơi động, cuối cùng bảo chưởng quầy viết một tờ bảo chứng đơn giản, rồi y và Bạch Đào cùng ký tên, điểm chỉ, coi như y đứng ra làm bảo lãnh.

Chưởng quầy giao khế ước và bảo chứng thư xong, khóe miệng lại giật giật, vị tiểu công tử ăn mặc tuấn nhã này, nét chữ thật sự không ra làm sao, còn chẳng bằng tên đại hán to cao bên cạnh.

“Khế ước chia hai bản, trong hộp là 35 lượng bạc, tiểu công tử xin nhận cho kỹ.”

Bạch Đào chẳng biết chữ mình vừa bị chê, cậu ôm cái hộp bạc nặng trĩu, suýt nữa muốn khóc, ở thế giới này đã mấy ngày, cuối cùng cũng được tận mắt thấy tiền bạc trông như thế nào rồi!

Dĩ nhiên, việc đầu tiên sau khi có tiền chính là trả nợ. Ra khỏi tiệm cầm đồ, Bạch Đào liền hỏi Bùi Tranh: “Tiền thuốc và tiền khám hết bao nhiêu? Ta trả cho huynh trước.”

Bùi Tranh thấy cậu có vẻ sốt ruột muốn tiêu tiền, cũng không từ chối, báo luôn con số.

“160 văn à...” Bạch Đào nhìn cái hộp trong tay, “Tiền của ta mệnh giá thấp nhất là 1 lượng, đợi ta mua đồ xong đổi lẻ lại rồi trả huynh nhé.”

Bùi Tranh gật đầu: “Muốn mua gì?”

Bạch Đào nghĩ ngợi: “Muốn mua vài bộ đồ thay đổi trước đã, rồi mua thêm chút gì đó tặng cho Lan thẩm. Ta mặc đồ của ca nhi nhà người ta, không thể cứ thế mà trả lại được, hay là mua bộ mới đền cho thẩm ấy?”

Bùi Tranh quẹo phải ở đầu phố, dẫn cậu đến phố Tây: “Tiệm vải, quần áo may sẵn đắt lắm.”

“Nhưng ta đâu biết may đồ, không mua đồ may sẵn thì mặc gì?”

“Lan thẩm biết may, trả công là được.”

Nghĩ đến tính cách nhiệt tình của Lan thẩm, Bạch Đào vẫn hơi do dự: “Ta sợ đến lúc đó thẩm ấy không chịu lấy tiền.”

Bùi Tranh rút kinh nghiệm sống: “Cứ nhét cho bằng được.”

Bạch Đào: “... ...”

Hai người chọn một tiệm trông khá đông khách. Bạch Đào nghĩ đồ lót mà để Lan thẩm may thì không tiện lắm, nên định mua sẵn hai bộ.

Tiểu nhị dẫn hai người vào trong, chỉ vào một dãy áo lót màu trắng tinh rồi giới thiệu: “Khách quan nhìn bên trái này, mấy bộ là vải bông, mặc mát, thoáng, dễ chịu, cũng là loại được ưa chuộng nhất. Giá vừa phải, 42 văn một bộ, nếu lấy hai bộ thì tiểu nhân có thể làm tròn cho một chút.”

Bạch Đào chỉ sang mấy bộ bên tay phải, nhìn vừa mềm mại vừa may rất tinh xảo: “Còn mấy bộ này thì sao?”

“Khách quan đúng là có mắt nhìn, đây là hàng gấm vóc, mặc vào sát da, không dễ bị dão, cảm giác rất êm. Một bộ là 165 văn, nếu khách thật lòng muốn mua thì có thể thương lượng thêm.”

Bạch Đào âm thầm rụt tay lại, rồi chọn hai bộ vải bông. Tiểu nhị cũng chẳng nói gì, cười tươi đóng gói giúp.

Ra khỏi gian trong, Bạch Đào lại chọn thêm hai thước vải, một tấm vải gai, một tấm vải bông, rồi mua thêm vài cân bông, tính làm áo bông. Nhìn thấy kệ giày bên cạnh, cậu lại chọn thêm một đôi giày vải dày dặn.

“Đâu là đồ dành cho ca nhi?” Trước dãy quần áo may sẵn muôn hình muôn vẻ, Bạch Đào hoa cả mắt, đành quay sang hỏi Bùi Tranh.

“Muốn mua cho An ca nhi à?”

Bạch Đào gật đầu: “Ừm, ta mặc đồ nhà người ta, cũng nên mua một bộ mới mà trả lại.”

Bùi Tranh lắc đầu: “Không ổn.”

“Tại sao?”

Bùi Tranh thấy Bạch Đào đôi khi thật thiếu kiến thức thông thường: “Ngươi là hán tử, tặng quần áo mới cho một ca nhi chưa xuất giá, sao lại hợp lẽ?”

Bạch Đào bừng tỉnh ngộ, đúng thật không ổn. Việc này mà đặt ở hiện đại, chẳng khác nào một thằng con trai tặng đồ mới cho cô gái chưa yêu đương gì với mình, chẳng khác gì đang tỏ tình.

“Cảm ơn Bùi đại ca đã nhắc nhở ta.”

Lúc tính tiền, nhờ câu chúc miệng ngọt ngào “Chủ tiệm hào phóng, buôn may bán đắt” của Bạch Đào mà cửa tiệm bớt cho cậu 14 văn. Tổng cộng tiêu hết 310 văn.

Đồ mua khá nhiều, bông lại cồng kềnh chiếm chỗ, Bạch Đào bèn để lại tạm ở cửa tiệm, định lát quay về rồi lấy. Có tiền lẻ trong tay, cậu đếm đúng 160 văn đưa cho Bùi Tranh. Y nhận lấy, chẳng buồn nhìn, cứ thế nhét thẳng vào túi tiền giắt nơi vạt áo.

Sau đó hai người ghé qua lò rèn, Bùi Tranh đưa 4 văn làm đặt cọc, nhờ lão thợ rèn quen thuộc rèn thêm mũi tên như kiểu cũ, vài hôm nữa sẽ quay lại lấy. Rời khỏi lò rèn, Bùi Tranh nói không còn việc gì nữa, Bạch Đào bèn nhờ y dẫn mình đi mua thịt.

Cậu chọn một hàng thịt trông sạch sẽ nhất, hỏi giá ba chỉ, thấy đúng như Bùi Tranh từng nói, liền cắn răng mua ba cân.

Lúc đồ tể giơ dao định chặt, Bạch Đào nhìn chỗ y định hạ dao, cảm giác rõ ràng phải hơn ba cân, vội lên tiếng: “Ta chỉ cần ba cân, nhiều hơn không lấy đâu.”

Đồ tể tự tin hạ dao: “Yên tâm, ta bán thịt 20 năm rồi, chút chuẩn xác này vẫn có.”

Bạch Đào nhìn miếng thịt rõ ràng lớn hơn ba cân, đầy nghi ngờ, cậu mua thịt nhiều năm, ít nhất cũng có chút nhãn lực.

Đồ tể đặt miếng thịt lên cân, vẻ mặt đắc ý: “Khách quan nhìn xem, vừa đúng ba cân, không thiếu cũng chẳng thừa.”

Bạch Đào ngơ ngác. Miếng thịt kia nhìn sao cũng không giống chỉ ba cân. Trả tiền xong, cậu xách thịt rời quầy, đợi đi được một đoạn không còn thấy đồ tể đâu nữa mới thấp giọng hỏi: “Bùi đại ca, cái cân hồi nãy của lão bản kia... có phải hỏng không? Miếng thịt đó sao mà chỉ ba cân được?”

“Đúng là ba cân.” Bùi Tranh thường xuyên bán thú rừng, mắt nhìn hàng cũng không tệ, nhìn miếng thịt là biết cân nặng chừng nào.

Bạch Đào vẫn chưa hết hoang mang, giơ gói thịt bọc giấy dầu lên trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy ít nhất hơn bốn cân.

Đúng lúc đó, một cô nương bên cạnh hỏi: “Lão bản, cho ta nửa cân nhé?”

Đồ tể nhấc cân lên cho nàng xem: “Cô nương nhìn đi, đúng 8 lạng, không sai được.”

Má ơi! Một câu như tiếng sấm giữa ban ngày, đánh thức kẻ mộng du, Bạch Đào rốt cuộc cũng hiểu ra.

Cậu đây là thật sự xuyên vào thế giới “Nửa cân tám lạng” rồi.

Hồi nãy trong tiệm vải, vì bông vừa nhẹ vừa xốp, cậu không để ý thấy sự khác biệt. Mà nếu thế thì... một cân ở đây chính là 16 lạng chứ không phải 10!

Thế thì giá gạo giá mì bên này cũng không đắt đến mức cậu tưởng lúc đầu nha!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play