Đêm đến, ta thấy phụ thân liên tục gật gù buồn ngủ, liền khuyên ông về nhà. Nhưng ông lại lắc đầu: “Cũng bởi của hồi môn con quá ít, nên mới bị nhà họ Cù coi thường. Phụ thân cố bán thêm ít bánh, kiếm thêm ít tiền…”
Ta không để ông nói thêm, bảo A Nhị đưa ông về, còn mình và A Đại tiếp tục trông tiệm.
Trời càng lúc càng khuya.
Ta vào bếp nấu một nồi mì nước, vừa đặt xuống bàn ăn thì thấy trên con đường phía đối diện có một dáng người cao gầy lảo đảo đi tới.
Người đó trông rất kỳ lạ, đầu trùm một chiếc khăn rách bẩn thỉu, lê một chân, đứng không vững, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì của ta.
Ta và phụ thân mở tiệm này bao năm, người nghèo túng thấy nhiều vô số, thấy người đó cứ nhìn bát mì không chớp mắt, ta bèn múc một bát lớn đầy đặt trước mặt kẻ đó: “Cầm lấy. Chỉ một bát thôi, ăn xong thì đi đi.”
Người kia chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta chằm chằm khiến sống lưng ta chợt lạnh lẽo.
Nhưng cuối cùng nam nhân đó vẫn nhận lấy.
Không nói tiếng cảm ơn nào, chỉ cúi đầu húp mì xì xụp.
Ta ăn xong, đang định bảo A Đại đóng cửa, thì lại có người bước vào.
Là kẻ vừa gặp trên phố không lâu trước đó.
Người này mặc áo đen, đứng dưới mái hiên như hòa vào bóng tối, nhìn ta rất lâu, rồi môi khẽ động, giọng nói sắc bén vang lên: “Một mỹ nhân như vậy, thật đáng tiếc…”
Đáng tiếc... Đáng tiếc điều gì?
Thấy hành vi kẻ đó kỳ quái, A Đại liếc mắt ra hiệu cho ta, rồi bước lên đón tiếp: “Khách quan, mua bánh đậu phải không?”
Thấy A Đại chắn phía trước, người kia đột nhiên rút ra một con dao găm, đâm thẳng vào ngực y!
Ta chỉ nghe một tiếng hét thảm, A Đại ngã gục ngay tại chỗ!
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta kinh hoàng hét lớn: “Ngươi, ngươi là ai?!”
“Là người đến tiễn ngươi lên đường.”
Hắn ta vừa nói, vừa rút ra một dải lụa trắng từ trong tay áo: “Chỉ trách ngươi mệnh khổ, sống dai quá khiến tiểu quân không vui.”
Thấy hắn ta cầm dải lụa tới gần, cổ ta lại nhói đau dữ dội, ta chỉ biết ôm lấy cổ lùi lại: “Đừng... đừng lại đây…”
Ta tuyệt vọng ném hết thìa, bát, đũa trong tay về phía hắn ta, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khinh bỉ: “Yên tâm, nô tài sẽ để lại cho cô nương một cái xác toàn vẹn…”
Chưa dứt lời, một cái bóng đen cao lớn đột ngột xuất hiện sau lưng hắn ta!
Ánh sáng lóe lên, gần như cùng lúc, trên cổ tên đó hiện ra một vệt đỏ loang lổ.
Một nhát, chặt đứt đầu!
Vì lực chém quá mạnh, cái đầu lăn thẳng vào nồi nước sôi trong bếp!
Ta tận mắt chứng kiến toàn bộ, đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất!
Ngay lúc ấy, kẻ quấn khăn rách từng ăn bát mì kia chậm rãi thu lại thanh đao lớn, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong bóng tối, lạnh lẽo như ánh mắt của loài dã thú.
“Một bữa ăn, ân tình đã trả.”