Chạng vạng, ta mang theo hai nha hoàn và mấy rương đồ hồi môn trở về Ngưu Vĩ, nằm ở phía bắc thành Trừ Châu.
Phụ thân nhận được tin, từ sớm đã đứng chờ ở đầu hẻm. Nhìn khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, tóc bạc như sương tuyết, thân thể già nua run rẩy trong gió lạnh, lòng ta trào dâng nỗi xấu hổ: “Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, khiến phụ thân mất mặt rồi…”
Phụ thân ta chỉ thở dài một tiếng thật dài, không nói lời nào.
Hai hạ nhân giúp ta khiêng rương vào trước khuê phòng, nơi ta ở trước khi xuất giá, trong phòng mọi thứ vẫn như cũ, trước cửa sổ là một chiếc gương sáng phủ một lớp bụi mờ.
Ta vô thức nhìn vào trong gương, bất giác sững sờ khi phát hiện một vết hằn đỏ sâu hằn quanh cổ!
Là thật sao? Hay là ảo giác?
Là thật, hay là giả?
Ta không biết vết hàn này là ta vô ý cào trúng, hay là... chuyện trong mộng đã thành sự thật ta đã bị treo cổ dưới gốc cây kia…
Không kịp nghĩ nhiều, ta mở tủ lấy một chiếc khăn lông cừu quấn quanh cổ che đi vết thương, rồi thay đồ ngắn tay, ra cửa hàng làm việc.
Không xa đầu ngõ là tiệm bánh đậu của cha con ta, nơi nuôi sống cả hai người. Lúc này, trước cửa chất đầy đậu nành bốc hơi nóng hổi, phụ thân tôi đang khom người khuấy trộn trong chậu, lưng gù hẳn xuống, gầy yếu như một cây cung gãy.
"Phụ mẫu đã sinh thành nuôi dưỡng ta cực khổ..."
Mũi ta cay cay, vội vàng ngồi xổm xuống cạnh ông giúp một tay.
Không biết từ khi nào, mây đen kéo mưa nhẹ nhàng rơi xuống, tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, một chiếc xe mui bạc có rèm thêu chầm chậm đi tới.
Chiếc xe được trang trí cực kỳ xa hoa, tinh xảo dị thường, trước sau có người hộ tống, đoàn người dài cả trăm mét.
Hương thơm bay xa mấy dặm, tơ lụa bay phấp phới.
Người dân đã tụ tập hai bên đường xem từ lâu. Ta làm việc mệt, dừng lại trước cửa nghỉ một chút, thì từ xe bước xuống một người trung niên, mặt trắng không râu, giọng the thé.
“Thưa cô nương, xin hỏi nhà họ Cù đi đường nào?”
“Chính thất ở phía đông thành, thứ xuất ở phía tây.”
“Đa tạ.”
Người ấy nói lời cảm ơn rồi quay lại xe ngựa.
Trời mưa lất phất, càng lúc càng lạnh.
Ta ngây người nhìn theo đoàn xe xa dần, cho đến khi mưa lạnh làm ướt áo, liên tục hắt xì, mới vội vàng quay vào nhà.
Phía sau, mấy người dân thường thì thào bàn tán, như đang e ngại điều gì.
“Đó chính là xe của huyện chủ Văn Chiêu sao? Cả công chúa ra ngoài cũng chẳng long trọng như vậy!”
“Chỉ là cháu gái quý phi thôi mà, có gì mà ghê gớm…”
“Suỵt! Nói vậy cũng dám à, muốn chết hả!”