Đêm khuya tĩnh mịch, trường đao nhỏ máu.

Khi người ấy đang thu đao vào vỏ, bất chợt bật ra một tiếng rên khẽ, thân hình lảo đảo.

Ta run giọng hỏi: “Nghĩa… nghĩa sĩ, ngài làm sao vậy?”

Thấy ta định bước tới, nam nhân đó liền quát lớn: “Đừng lại gần!”

Ta không dám chọc giận chàng ta, chỉ đành co người lại dưới bếp lò, nhưng thân hình người đó cứ lắc lư không vững, loạng choạng đi chưa được mấy bước đã ngã úp mặt xuống vũng bùn!

“Nghĩa sĩ?!”

Ta cố nén sợ hãi, bước đến vén chiếc khăn bẩn che mặt y, rồi đưa tay ra ngang mũi chàng ta, hơi thở đối phương yếu như tơ nhện, hiển nhiên đang hấp hối, gần đất xa trời.

Không xa đó, A Đại đã sớm chết cứng.

Không ngờ chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, ta đã phải xử lý thi thể của mấy người, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Quay lại nhìn bếp lò, chiếc đầu kia vẫn đang trôi lềnh bềnh trong nồi nước sôi, ta dần định thần lại, nghiến răng vớt nó ra, múc nước máu trong nồi hắt vào bụi cỏ, sau đó kéo hai xác chết nặng nề vào trong cùng của tiệm, dùng rơm rạ che phủ.

Làm xong mọi việc, ta trấn tĩnh tinh thần, thổi tắt đèn, buông rèm cửa xuống, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play