Cù gia là một gia tộc lớn ở kinh đô, Hồ Hạt* xuống phía nam, rất nhiều gia tộc phương Bắc chạy nạn đến Trừ Châu, trên đường đi lại bị thổ phỉ cướp bóc, đã sớm không thể vắt ra được chút gì nữa.
*Hồ Hạt: dân tộc Hạt, là biệt chỉ của Hung Nô thời xưa, sống ở phía nam tỉnh Sơn Tây tỉnh Trung Quốc, lập ra Hậu Triệu, thời Đông Hán.
Nếu gia tộc chính có nguồn tài lực lớn thì chọn ở lại Trừ Châu mới có thể miễn cưỡng giữ được thể diện, như thế thì mấy dòng thứ cũng không phải chịu cảnh tàn lụi và đổ nát.
Nếu không phải vì lý do này, Cù Hoàng, con trai trưởng của một dòng thứ cũng sẽ không lấy ta.
Vì chạy theo xu hướng thẩm mỹ hiện nay, hầu hết nam tử đều đánh phấn, giữ vòng eo theo quy ước để tạo cảm giác tay áo rộng bồng bềnh bay bay khi đi lại. Cù Hoàng trời sinh đã tuấn tú, diện mạo thanh nhã thoát tục, xuất khẩu thành thơ văn, hành vi cử chỉ tao nhã. Khi còn ở kinh thành, vẻ đẹp của hắn còn được xưng danh như Vân Sơn Hạc*.
(*)chim hạc đẹp đẽ giữa những áng mây
Một người có danh tiếng, bối cảnh tốt như vậy, rơi vào tay một nữ nhân xuất thân thấp kém như ta, khiến hắn cảm giác bản thân cũng không hơn gì một thường dân, vì thế mà từ khi thành thân với ta đến nay, hắn vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.
Ta còn nhớ lần đó hắn đứng giữa căn nhà đổ nát, như một viên ngọc giữa đống gạch ngói.
Bây giờ đã ba năm trôi qua, thay đổi lớn nhất là những chiếc tay áo cũ kỹ đã biến mất, đổi thành chiếc áo choàng trắng như tuyết được thêu hạc đẹp đẽ và quý giá.
Vẫn là con người đó, trong sáng và tuấn tú.
Vẫn là thần thái đó, thanh nhã và thoát tục.
Xem ra ba năm khom lưng ở phương bắc, hắn đã có rất nhiều thu hoạch.