Trong ánh mắt lạnh nhạt của Cù Hoàng, ta dẫn theo hai nha hoàn hồi môn, thu dọn từ trong ra ngoài suốt nửa ngày. Mãi đến khi tiếng chim kêu về hướng tây, ánh chiều mờ xuyên qua cửa sổ, tổng cộng được bốn rương lớn da đỏ, lần lượt được khuân đến cửa.

Trước khi đi, ta vẫn không quên cúi người hành lễ: “Lang chủ, đa tạ chiếu cố.”

Đối phương khẽ gật đầu.

Hai nha hoàn của ta không khỏi tức giận: “Cô nương! Dù gì cũng đã hòa ly, sao còn phải khom lưng uốn gối?!”

Hai người bọn họ là nha hoàn hồi môn của ta, ban ngày phải phụ việc trong tiệm bánh đậu của phụ thân ta, ban đêm lại về Cù phủ chẻ củi gánh nước. Dù vậy, cũng chẳng tránh khỏi kết cục bị đuổi ra khỏi cửa cùng ta.

Thấy họ ai nấy đều giận đến đỏ mặt, như thể muốn xông lên lý luận, ta thầm áy náy: “Làm khổ các người rồi.”

Nghe vậy, cả hai liền chắp tay: “Chúng tiểu nhân vốn là hạng thường dân, vất vả là việc nên làm.”

“Nhưng cô nương thân là chủ mẫu, ngày ngày cực nhọc, bọn ta đều thấy trong mắt. Cù Hoàng vừa phất lên liền hưu thê đuổi khỏi nhà, đâu có đạo lý ấy!”

Người còn lại tiếp lời: “Đúng vậy cô nương, không bằng ta viết cáo trạng gửi đến Cù gia, xem gia chủ Cù gia xử trí ra sao!”

Ta xua tay, không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn lên cây táo gai to lớn trong sân.

Tối qua trong mộng, ta đã không nhận hưu thư, mà nổi trận lôi đình kéo thẳng đến nhà chính Cù gia, khiến chuyện Cù Hoàng vô cớ hưu thê ồn ào khắp cả thành.

Sau đó, ta bị treo cổ chết ngay trên cái cây này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play