Lúc này, ta cầm hưu thư trong tay, băng qua hành lang đá quanh co, bóng nước hoa nghiêng, phía trước chính là phu quân mà ta chưa từng được kề cận.

Hắn đứng trên bậc đá, ánh mắt lướt qua đôi tay đầy vết nứt và tê cóng của ta, sắc mặt không vui.

“Ý ta, ngươi đã rõ chưa?”

“Thiếp rõ, chỉ là còn một chuyện chưa hiểu.”

“Chuyện gì chưa hiểu?”

“Dù chúng ta chưa từng viên phòng, nhưng cũng xem như phu thê danh chính ngôn thuận. Phu quân muốn hưu thiếp, sao lại không cần lý do?”

Sắc mặt Cù Hoàng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hưu thì hưu thôi, cần gì lý do?”

Ta khum tay, cung kính giơ đôi tay đầy tê cóng lên trước mặt hắn: “Lang chủ, Cù phủ nhà chàng nghèo đến mức không thuê nổi nha hoàn nhu mẫu, còn để chủ mẫu như ta phải đích thân làm mọi việc. Ta vào cửa Cù phủ ba năm, chưa từng được thong thả một ngày.”

“Bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ ta lười biếng mà hưu thê.”

...
“Thứ hai, Lang chủ đi xa nhiều năm, mẫu thân chàng nhớ nhung thành bệnh, đã nằm liệt giường ba năm, mỗi ngày đều do ta lau rửa thân thể, chăm sóc cơm cháo. Bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ bất hiếu mà hưu thê.”

“Thứ ba, ngày tân hôn lang quân đã đi xa đến Bắc Nghiệp, mấy năm chưa về, ta vẫn giữ thân trong sạch, bởi vậy, Lang chủ tuyệt đối không thể lấy cớ ta dâm loạn hay không con mà hưu thê.”

Có lẽ vì nghe đến mẫu thân, sắc mặt Cù Hoàng dịu đi đôi chút.

Sau đó, ánh mắt hắn như gợn sóng, tựa như đang nhìn một vật chết không chút hơi ấm: “Giang Sầu Dư, ta thật không ngờ ngươi lại nói năng lưu loát đến thế.”

Ta cúi đầu: “Ta biết mình xuất thân thấp hèn, không xứng với Lang chủ, cũng không có mặt mũi ở lại nhà họ Cù.”

“Nhưng ta chưa từng phụ lòng nhà họ Cù, chàng đã viết hưu thư này, ta sẽ trở thành nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ, về sau tái giá e là khó tránh điều tiếng.”

“Ồ, thì ra là sợ ảnh hưởng đến việc tái giá.”

Cù Hoàng đứng yên tại chỗ, hắn thoáng ngẩn người.
Mùa hè dài dằng dặc, ánh nắng oi bức mờ ảo, giữa trưa trong sân chỉ còn tiếng gió xào xạc lướt qua hành lang khiến người ta lầm tưởng là tiếng ù tai.

Hắn cụp mắt xuống, như thể đang phủi đi một hạt bụi.

“Lục Hào, mang giấy bút lại đây.”

Hắn nói với tùy tùng phía sau.

Người kia mang đến một bộ bút mực, Cù Hoàng ở trước mặt ta liền vung bút viết luôn, chẳng bao lâu sau, một bản "trần tình" với nét mực loang lổ hiện rõ trên giấy.

Sau đó, hắn vẫy tay gọi ta: “Lại đây, ấn ngón tay vào chỗ này.”

Ta không biết đó là gì, sao có thể tùy tiện ấn dấu tay?

Cù Hoàng cười lạnh: “Chuyện cười, ta lại gạt ngươi à?”

Ta lập tức phản bác: “Năm xưa mẫu thân chàng đến cưới ta, cũng chẳng nói sau này chàng sẽ hưu thê.”
Đối phương khựng lại, cuối cùng cũng nhịn không nói thêm.

Tùy tùng thấy hắn im lặng, liền giơ tờ giấy lên đọc lớn: “Cù gia, Cù Hoàng cưới Giang thị Sầu Dư vào năm Quán Nguyên mười lăm. Tiếc thay môn đăng hộ đối không xứng, có ơn mà không có tình, cuối cùng thành oan gia, nay xin hòa ly. Mong nàng sau khi hòa ly, lại búi cao tóc, điểm trang dung nhan, dáng vẻ thướt tha, chọn được phu quân phú quý như ý. Hóa giải oán thù, chớ sinh hiềm khích, một bước chia ly, hai bên hoan hỉ.”

Đọc xong, người kia mỉm cười: “Giang nương tử yên tâm, lang chủ đã sửa thành thư ‘hòa ly’ rồi.”

Ta khẽ gật đầu.

Sau khi ấn dấu tay, ta lại cúi người hành lễ: “Mong lang chủ rộng lượng, ta vào trong thu dọn của hồi môn, để chuẩn bị tái giá.”

“Tái giá… ngươi!”

Cù Hoàng khép hờ mắt, vẻ mặt kia của hắn như ghét bỏ ta nông cạn, lại không muốn phí thời gian tranh luận.

“… Mau đi đi!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play