Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột.Cố Bình Sinh tưởng ánh sáng yếu nên mắt mình bị quáng gà.
Hoặc là do tóc bay loạn làm mờ tầm nhìn, khiến anh thấy cảnh tượng hư ảo.
Cố Bình Sinh không thích tò mò, nên cũng không vượt quá giới hạn, đối với các loại giải trí anh gần như chẳng có hứng thú.
Nhưng anh lại có một sự truy cầu gần như ám ảnh với những thứ vượt ngoài phạm vi hiểu biết của mình.
Vì thế, đối với thứ chưa nhìn rõ anh định tiến gần để xem cho rõ.
Triệu Đức Vinh cũng nhận ra mình đã mất kiểm soát.
Nhưng thế thì sao, ông muốn như vậy à?
Vốn định giả vờ hồ đồ cho qua, nhưng vết thương ghê rợn trên tay Cố Bình Sinh như một cái tát mạnh vào mặt ông, khiến ông tỉnh táo nhận ra cái gì là âm dương cách biệt, không còn ở nhân gian.
Áp lực liên tục những ngày qua hòa lẫn với tuyệt vọng vô biên tràn ngập trong đầu Triệu Đức Vinh, sợi dây lý trí bỗng đứt phựt. Mang tâm lý tự chán ghét và trả thù, ông bất ngờ để lộ hình dáng thật sự trước vị thầy giáo ngoại lai vô tội này.
Nhưng không ngờ, Cố Bình Sinh không hề hoảng loạn bỏ chạy trước dung mạo đáng sợ này, mà còn bước tới gần ông:
“Chú Triệu, trên mặt chú hình như có gì đó.”
Đôi mắt ôn hòa của anh lấp lánh, như đang… chờ mong?
Cố Bình Sinh có chờ mong không?
Hình như là có.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản, nhưng dáng vẻ lại giống một người làm vườn thong dong dạo bước, ánh mắt chứa đựng sự tò mò vô cơ, chậm rãi tiến tới.
Triệu Đức Vinh chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Cố Bình Sinh bước một bước, Triệu Đức Vinh lùi một bước. Anh lại bước, ông lại lùi.
Nhưng Cố Bình Sinh không vội vàng, vì khóe mắt anh đã thấy bức tường sau lưng Triệu Đức Vinh.
Cuối cùng, gót chân Triệu Đức Vinh hụt bước, lưng dán vào tường, như dự đoán của Cố Bình Sinh, không còn đường lui. Khuôn mặt vàng vọt của ông khẽ run, đôi mắt đục ngầu rung động, phản chiếu bàn tay xương xẩu đang vươn tới trước mặt.
Người làm vườn cuối cùng kết thúc chuyến tuần du, ngón tay thon dài lướt qua cỏ hoa trong vườn như chuồn chuồn lướt nước, hướng tới bông hoa ưng ý nhất để hái.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, dài đến mức Triệu Đức Vinh gần như tưởng mình lại chết thêm lần nữa.
Cho đến khi giọng nói ngạc nhiên của Cố Bình Sinh vang lên bên tai.
“Không có gì?”
Không sờ thấy gì trên mặt đối phương, Cố Bình Sinh nhìn ngón tay sạch sẽ của mình, hứng thú dần tan biến, cau mày khó hiểu:
“Hóa ra đúng là tôi nhìn lầm?”
Triệu Đức Vinh: “…”
Thân xác ông không ở đây, cũng không gây ô nhiễm tinh thần cho Cố Bình Sinh, đương nhiên anh không thể chạm vào máu bẩn của hồn ma.
Nhận ra điều này, sắc máu trở lại khuôn mặt trắng bệch của Triệu Đức Vinh, thậm chí càng thêm dữ dội.
Ông nghiến răng, mỗi chữ thốt ra như bị ép qua kẽ răng:
“Thầy… Cố.”
Cố Bình Sinh chậm rãi ngẩng lên, đối mặt với trưởng làng đang giận dữ.
Nhận ra mình vừa làm gì, dù da mặt dày nhưng Cố Bình Sinh cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Anh nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, giọng điệu bình tĩnh nhưng cứng nhắc:
“Chú Triệu, hành vi vừa rồi của tôi chắc chắn có một lời giải thích hợp lý.”
Triệu Đức Vinh không muốn nghe, trực tiếp chửi tục:
“Giải thích cái con rùa!”
Cố Bình Sinh: “…”
Cố Bình Sinh lại bị đuổi ra ngoài.
Anh cố giãy giụa, muốn níu kéo nhưng cửa đã đóng chặt ngày trước mặt. Từ trong nhà vang lên một tiếng quát, già nua nhưng đầy lực, khí thế như chuông đồng.
“Đúng là kiếp trước tạo nghiệt nợ anh, cút đi!”
“…”
Thôi được rồi.
Cố Bình Sinh lặng lẽ nhặt lọ thuốc rơi trên đất, không quan tâm người bên trong có nghe hay không, thành khẩn xin lỗi vì sự thất lễ của mình.
Khoảnh khắc quay người rời đi, ánh mắt anh lạnh nhạt đến lạ.
Cố Bình Sinh tự giận mình.
Từ khi mơ thấy người đàn ông tên Hình Dã, anh bắt đầu nghi thần nghi quỷ, dần dần bị ảnh hưởng, có một khoảnh khắc thật sự tin vào chuyện ma quỷ.
Như vậy rất không tốt, không đúng.
Là một giáo viên nhân dân, được giáo dục khoa học khách quan, anh nên kiên định với đường lối lãnh đạo của Đảng, phá bỏ những tư tưởng mê tín lạc hậu.
Từ nay, anh sẽ là một người vô thần kiên định, trừ phi ma quỷ trực tiếp xuất hiện trước mặt anh—
Nghe thấy Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa, Triệu Đức Vinh vẫn tựa vào cửa, cuối cùng thở ra một hơi đục, thả lỏng thần kinh.
Áp lực đáng sợ vừa rồi, đến giờ vẫn khiến ông sợ hãi.
Cố Bình Sinh tuyệt đối không phải một giáo viên bình thường.
Triệu Đức Vinh lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ta là ai?”
Trời tối nhanh,lại thêm gió mạnh, có vẻ sắp mưa, Cố Bình Sinh âm thầm bước nhanh hơn.
Khi bước vào góc ngõ, tầm nhìn trước mặt đột nhiên lóe lên, trong một khoảnh khắc cảnh vật xung quanh bỗng dưng méo mó .
Cố Bình Sinh tháo kính, dụi mắt, đeo lại rồi nhìn kỹ, trước mắt vẫn là bức tường gạch đỏ quen thuộc và con đường lầy lội.
Ảo giác sao?
Anh định thần, bước vào ngõ.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Vu Bội Vân sử dụng kỹ năng cá nhân (Xây dựng ảo ảnh) với nhân vật phụ bản Cố Bình Sinh, nhân vật phụ bản Cố Bình Sinh đã rơi vào cảnh ảo do người chơi Vu Bội Vân tạo ra, hiệu quả vẫn đang có tác dụng.】
Hôm nay con ngõ này dường như dài bất thường. Theo cảm giác thường ngày của Cố Bình Sinh, chỉ đi một lúc là thấy ngã ba, nhưng giờ đi hơn năm phút, nhìn quanh vẫn là con đường ngoằn ngoèo.
Cảnh vật vẫn như cũ: cây cối bị tỉa cành trùm qua tường, cỏ dại thưa thớt, dấu vết trẻ con trong làng khắc bằng đá trên tường gạch.
Nhưng khoảng cách không nên như thế này.
Cảm giác kỳ lạ như chuông báo động vang lên trong đầu, Cố Bình Sinh đột nhiên dừng bước.
Học sinh ở trường tiểu học Đạo Gia chủ yếu là con em dân làng, một lớp chỉ có ba đến năm em,vì không đủ giáo viên nên một lớp phải dạy lẫn nhiều cấp. Nội dung sách giáo khoa khác nhau, dạng bài tập không cố định, khi giảng bài còn phải nhớ đứa nào đã học gì, chưa học gì, đòi hỏi trí nhớ và kiến thức của giáo viên phải cực kỳ vững.
Dù thời gian dạy không dài nhưng Cố Bình Sinh chưa từng sai sót trong việc giảng giải bài tập, dù anh chỉ là một giáo viên hỗ trợ không chút kinh nghiệm.
Điều này đủ chứng minh anh khác thường.
Những việc nhỏ mà người khác cho là ngẫu nhiên, trong mắt Cố Bình Sinh lại là dấu vết được phóng đại vô hạn. Dù không tin vào mắt mình, anh cũng không nghi ngờ phẩm chất nghề nghiệp của mình.
Suy nghĩ khoảng ba nhịp thở, Cố Bình Sinh quay lại đi ngược về.
Bình thường anh không đo độ dài con ngõ, vậy thì tính bây giờ. Sải bước bình thường của anh là 73 cm, mỗi phút khoảng 175 bước, khi tăng tốc thì tăng gấp đôi. Thông thường, từ lúc vào ngõ, khoảng 3 phút 36 giây sẽ thấy ngã ba đầu tiên và anh phải rẽ phải ở ngã ba thứ ba.
Mỗi bước chân đều vững vàng, trật tự và liền mạch. Cuối cùng, tại một điểm khi đi ngược lại, Cố Bình Sinh dừng bước. Anh nhìn bức tường gạch dày bên trái, không do dự bước tới.
Không va vào gì.
Cảm giác méo mó quen thuộc xuất hiện rồi lại biến mất. Tiếng gió xuyên qua con ngõ gào thét bên tai, Cố Bình Sinh đối diện với cảnh vật quen thuộc trước mắt, cảm giác như chân lơ lửng rồi chạm đất, rất an tâm.
Sau đó anh tháo kính vỗ nhẹ lên trán.
Mắt mình gần đây làm sao thế, mệt mỏi vì thức khuya à? Tối nay phải ngủ sớm thôi.
Nhìn nhân vật phụ bản đột nhiên thoát khỏi kỹ năng của người chơi, như con vịt đến miệng lại mọc cánh bay mất, ba người ẩn trong bóng tối có biểu cảm khác nhau. Đặc biệt là người phụ nữ quyến rũ nhận được thông báo hệ thống về việc kỹ năng bị gián đoạn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉa mai:
“Vu Bội Vân, không tự mình đi quyến rũ đàn ông thì cô không biết dùng kỹ năng à?”
Nghe anh ta nói vậy, Vu Bội Vân tức tối. Cả hai gần đây cùng nhắm đến một món đạo cụ trong kho của công hội, đều muốn nhân cơ hội này ghi điểm với Trịnh lão quái, người có quyền lấy đạo cụ, nên không thể thiếu việc đè ép nhau.
Vu Bội Vân không kịp đáp trả, quay sang cầu xin ông lão phía sau:
“Trịnh lão, lần này là ngoài ý muốn, cho tôi thử lại một lần, chỉ một lần thôi, tôi đảm bảo sẽ không sai nữa!”
Nhưng Trịnh lão quái mặt âm trầm, hừ lạnh: “Đủ rồi, dùng đầu óc nghĩ xem, người có thể thoát khỏi kỹ năng của cô, có thể là NPC bình thường sao? Nếu là boss, cô lỗ mãng xông tới, kích hoạt điều kiện tử vong, tất cả chúng ta đừng hòng sống!”
“Đây là phụ bản cấp S xuất hiện bất ngờ, không phải phụ bản cấp C cho cô đùa giỡn như trước đây!”
Thế giới quái đản gồm vô số phụ bản kinh dị lớn nhỏ, còn gọi là thế giới ngầm. Những người cận kề cái chết nhưng bùng phát ý chí sinh tồn mãnh liệt sẽ được hệ thống chọn, ném vào thế giới quái đản làm người chơi, dựa vào kỹ năng cá nhân và điểm số, đạo cụ từ việc vượt phụ bản để sống sót.
Phụ bản xuất hiện bất ngờ là phụ bản hiện ra mà không báo trước. Phụ bản kinh dị mang tên “Thoát khỏi Đạo Gia” mà họ đang ở, vừa xuất hiện đã bị hệ thống phán định cấp S, đến nay chưa có người chơi nào bị cuốn vào mà sống sót.
Còn Vu Bội Vân, nhờ kỹ năng cá nhân là loại kiểm soát tinh thần hiếm có, vừa rời khu tân thủ đã được công hội Bộ lạc cuồng hoan tranh giành. Bình thường cô ta chỉ luyện tập ở các phụ bản cấp C đã được thành viên công hội khai phá nhiều lần, có hướng dẫn đầy đủ.
Kinh nghiệm của cô ta còn kém xa.
Vu Bội Vân xấu hổ, đồng thời sinh ra chút sợ hãi và lo lắng, cắn môi hỏi nhỏ giọng hỏi :
“Vậy tiếp theo phải làm gì?”
Trịnh lão quái bảo Vu Bội Vân dùng kỹ năng, chủ yếu để thăm dò. Kỹ năng (Thế giới ảo ảnh) của cô ở cấp C+, hiếm khi thất bại với người chơi cùng cấp và NPC ngoài boss, không ngờ lần này lại thất bại trước Cố Bình Sinh.
Độ khó của đối phương vượt ngoài dự đoán của Trịnh lão quái, nhưng ông ta không định bỏ qua manh mối rõ ràng này.
“Hai người đi hỏi thăm dân làng về những bất thường, tìm kiếm manh mối gần đây, trước khi trời tối thì quay lại.”
“Còn NPC này, cứ đợi mà xem.” Trịnh lão quái cười nham hiểm, ám chỉ, “Người của công hội Trật tự đều là mấy tên đạo đức giả, đặc biệt là Hoắc Thiên Phong. Anh ta phải dẫn theo một tân binh vừa vào phụ bản đã phạm điều cấm kỵ, chẳng dễ dàng hơn ai đâu.”
Lời tác giả : Hiện tại vẫn khá kiên định với chủ nghĩa vô thần, thầy Cố: Phá bỏ mê tín phong kiến, lan tỏa tư tưởng khoa học, chủ nghĩa duy vật tối thượng!