Cố Bình Sinh bước đi trên đường với vẻ mặt nặng nề, lông mày cau chặt trầm tư suy nghĩ.
Hành động vừa rồi của Đào Minh Sơn thực sự không bình thường. Không phải là châm chọc, nhưng anh nghi ngờ việc uống rượu lâu dài đã khiến ông ta mắc chứng rối loạn tâm thần, có xu hướng rối loạn tâm lý hoặc thậm chí đã hình thành triệu chứng.
Chuyện này phải giải quyết.
Đào Quân mới chín tuổi, dù có thi lên trường cấp hai trên huyện cũng còn tới tận ba năm.
Không thể để ba năm tiếp theo cứ sống như vậy.
Cố Bình Sinh vẫn nhớ chiếc máy giặt hỏng ở nhà trưởng làng, rẽ lối ở ngã ba để đi ra đầu làng.
Trời tối nhanh, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua làm mái tóc ngắn của anh bay loạn như tóc dài của các cô gái. Cố Bình Sinh đành tháo kính, vuốt tóc trở lại vị trí cũ.
Tầm nhìn của anh mờ đi một chút, rồi lại rõ ràng trở lại, đúng lúc thấy Trần Nhị Ma Tử xách theo một chiếc lồng đèn đỏ lớn, chậm rãi đi tới từ con đường ngoài làng, phía sau còn có vài bóng người.
Đạo Gia là một ngôi làng điển hình với đất rộng người thưa, ruộng hoang nhiều. Cán bộ chính thức cũng chỉ có mỗi trưởng làng, còn tính cả loại không chính thức thì phải kể đến Trần Nhị Ma Tử.
Trần Nhị Ma Tử hay chạy việc vặt, mang đồ cho anh. Đổi lại Cố Bình Sinh kể cho anh ta những câu chuyện mà anh ta thích, lâu dần hai người trở nên thân quen.
Thấy Cố Bình Sinh, Trần Nhị Ma Tử liền tiến đến chào:
“Thầy Cố ra ngoài làm gì thế? Thứ Bảy vẫn lên lớp à?”
“Không, máy giặt nhà trưởng làng hỏng, ông ấy nhờ tôi xem.” Cố Bình Sinh hỏi, “Sao ban ngày lại cầm lồng đèn?”
Trần Nhị Ma Tử đáp: “Lễ cúng thần núi sắp tới, làng không yên ổn. Bên trong là nến đỏ của chùa để xua ma quỷ.”
Cố Bình Sinh: “…”
Cũng được.
Nghe hai người nói chuyện, nhóm người vốn im lặng phía sau lại bắt đầu xao động. Một người phụ nữ duyên dáng với đôi môi đỏ mọng cười hỏi:
“Lễ cúng thần núi gì thế? Sao vừa rồi không nghe anh chàng đẹp trai này nhắc tới?”
Vẻ mặt Trần Nhị Ma Tử lập tức lạnh lùng, nhìn người phụ nữ với ánh mắt u ám:
“Chẳng liên quan gì đến người ngoài. Quản cái miệng của cô cho tốt, đừng hỏi nhiều.”
Thấy Cố Bình Sinh đứng cạnh, Trần Nhị Ma Tử ngừng lại, vội quay sang xin lỗi:
“Không phải nói anh đâu.”
Cố Bình Sinh: “…”
Thực ra anh cũng chẳng để tâm, nhưng Trần Nhị Ma Tử nhấn mạnh như vậy, bầu không khí bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là hai người trong nhóm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt dò xét lần lượt hướng về anh.
Ánh mắt từ người đàn ông dẫn đầu rất sắc bén, anh ta có mày rậm mắt sáng, mặc áo khoác màu xanh quân đội. Dù đang cõng một người trên lưng nhưng thân hình anh ta vẫn thẳng tắp.
Ánh mắt còn lại đến từ ông lão duy nhất trong nhóm.
Người đầu tiên chỉ liếc qua rồi thôi, nhưng ông lão thì nhìn chằm chằm không kiêng dè. Đôi mắt âm u của ông ta khóa chặt anh, mang tính xâm phạm mạnh mẽ, như thể đang đánh giá một món đồ có giá trị sử dụng hay không.
Cố Bình Sinh cau mày, bình tĩnh ngẩng lên đối diện.
Ông lão dường như không ngờ anh dám nhìn lại, ngẩn ra rồi cười khằng khặc.
Một ngôi làng hẻo lánh lại có người ngoài đến, một lần còn tới hẳn bảy người, năm nam hai nữ, ăn mặc khác biệt, già trẻ đủ cả, trông không bình thường chút nào .
Nhưng Cố Bình Sinh không thích tò mò.
Anh không muốn nán lại, nói một câu với Trần Nhị Ma Tử rồi quay người định đi.
Vừa bước đi khóe mắt anh chợt dừng lại ở một ống quần trống rỗng.
Đó là người thanh niên được anh chàng áo khoác cõng.
Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, như thể vừa bị ngã, đuôi áo và quần tây phía dưới nhăn nhúm dính đầy bùn đất. Nửa khuôn mặt lộ ra trắng bệch, mí mắt khép chặt.
Từ đầu đến cuối anh ta không nói một lời, trông tình trạng hẳn là không tốt.
Anh chàng áo khoác dường như nhận ra sự nghi hoặc của Cố Bình Sinh, vừa điều chỉnh người trên lưng cho chắc, vừa thản nhiên giải thích:
“Anh chàng này trước đây bị chó cắn, nửa chân nhiễm trùng phải cắt bỏ. Đường núi khó đi, chân giả cũng bị ngã rơi mất rồi. Không biết trong làng có thợ mộc nào khéo tay, làm giúp một đôi nạng không?”
Cố Bình Sinh ngẩn ra, rồi nhanh chóng đáp:
“Có. Đi theo con đường này đến ngã ba thì rẽ trái vào lối nhỏ, sau đó men theo tường đi thẳng, nhà thứ tư bên phải trên cửa có treo đầu tê giác bằng gỗ.”
Nghe anh nói xong anh chàng áo khoác nhướn mày, ánh mắt có chút dò xét.Người này biết nắm trọng điểm, trình bày rõ ràng, còn cố ý nhắc đến dấu hiệu nhận biết.
Cùng là người ngoài, nhưng Trần Nhị Ma Tử tỏ ra lạnh nhạt với họ, nhưng lại cung kính gọi Cố Bình Sinh là “anh”.
Tóm lại, người được gọi là “thầy Cố” này không phải nhân vật phụ bình thường, rất có thể là chìa khóa để vượt qua nhiệm vụ lần này.
Anh chàng áo khoác đã có tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh:
“Cảm ơn, tôi là Hoắc Thiên Phong, anh họ Cố?”
Thấy anh ta định hỏi tiếp, Trần Nhị Ma Tử đột nhiên cáu kỉnh, ngắt lời thúc giục:
“Còn đi nữa không? Tôi bận lắm, chậm trễ nữa thì tự tìm đường đi!”
Lời này vừa nói ra, cô gái mặc áo hoodie hồng ở cuối nhóm giật mình lao lên phía trước.
Cô ta dường như đã kìm nén rất lâu, mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Hay là, hay là chúng ta đi trước đi, các anh cũng nghe rồi, anh ta nói làng bây giờ không yên ổn.”
Bộ dạng khác thường này của cô ta cũng lọt vào mắt Cố Bình Sinh.
Đồng thời anh cũng nhận ra, bao gồm ông lão, hai nam một nữ trong nhóm có sắc mặt không tốt nhìn cô gái áo hoodie với ánh mắt lạnh lùng và đầy khinh miệt.
Chứng tỏ bọn Họ không cùng một nhóm. Cố Bình Sinh lập tức kết luận.
Nói đến thế, Hoắc Thiên Phong đành dừng lại. Anh ta cười với Cố Bình Sinh:
“Vậy hôm khác nói tiếp.”
Người ta đã tỏ ra thân thiện, Cố Bình Sinh cũng đáp lại bằng sự lịch sự, gật đầu:
“Được.”
Chia tay với nhóm người bên ngoài, Cố Bình Sinh tiếp tục đi đến nhà trưởng làng.
Không hiểu sao vài chi tiết vừa quan sát được cứ lởn vởn trong đầu anh, không xua đi được.
Thứ nhất là vết máu tươi còn sót lại ở mặt trong ống quần của người bị cụt chân và vết thương đã hoàn toàn lành lặn, không chút rách da.
Thứ hai, miệng vết thương lởm chởm không giống như được phẫu thuật cắt bỏ, mà giống bị răng nhọn cắn đứt hơn.Cố Bình Sinh không phủ nhận sức cắn kinh hoàng của chó lớn, nhưng vết thương của người này quả thật rất lạ..
Hơn nữa ,Ánh mắt anh dừng trên người thanh niên cụt chân không quá hai giây, nhưng người tự xưng là Hoắc Thiên Phong đã nhanh chóng nhận ra sự nghi hoặc của anh. Người này hoặc là rất cảnh giác, hoặc có khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén.
Nếu cảm giác của anh về ông lão là không thích, thì trực giác với Hoắc Thiên Phong là khó đối phó.
Những người khác dường như lấy hai người này làm đầu.
Từ khoảng cách gần, ông lão dẫn theo người phụ nữ quyến rũ và người đàn ông đội mũ lưỡi trai là một nhóm, còn Hoắc Thiên Phong dẫn theo nam sinh trung học, người cụt chân và cô gái áo hoodie là một nhóm khác.
Suy tư một lúc, Cố Bình Sinh đột nhiên giật mình.
Kỳ lạ quá?
Sao anh lại phân tích những người này một cách thuần thục như vậy nhỉ?
Cố Bình Sinh lập tức day trán, tự thấy nực cười.Tìm hiểu họ là người thế nào có giúp anh dạy học tốt hơn không?
Rõ ràng là không.
Toàn trường chỉ có hai giáo viên, Cố Bình Sinh bị ép kiêm nhiệm dạy thêm đạo đức, tiếng Anh, mỹ thuật, nhìn lại áp lực giảng dạy của mình anh cảm thấy không thể tiếp tục thong dong như vậy.
Sửa xong máy giặt sớm, về nhà soạn bài sớm.
Đến nhà trưởng làng, ông lão dường như vừa đi đâu về, đôi giày vải để lại một chuỗi dấu chân đỏ sẫm trên đường, hòa lẫn với bùn đất, chỉ lát sau đã mờ đi.
Thấy bóng dáng Cố Bình Sinh, trưởng làng mở cửa, cũng không chào hỏi chỉ đi thẳng vào nhà.
Cố Bình Sinh đóng cửa, theo sau trưởng làng vào trong, quen thuộc lôi hộp dụng cụ từ tủ ra.
Anh xắn tay áo, một tay cầm điện thoại tìm kiếm các bước kiểm tra và sửa máy giặt:
“Chú Triệu, máy giặt nhà chú bị sao thế?”
Trưởng làng đang nhồi thuốc vào tẩu, liếc anh một cái, động tác khựng lại:
“Tay anh bị làm sao thế?”
Tay anh?
Cố Bình Sinh nhìn xuống cánh tay mình, phát hiện vết dây lưng đỏ rực cách đây nửa tiếng giờ đã chuyển sang tím đen.
Anh giật mình, dù là tụ máu cũng không thể nhanh đến vậy.
Trước đó không đụng vào thì không cảm thấy gì, giờ chỉ chạm nhẹ nhưng cảm giác đau nhói như cắt da thịt lan ra, cơ bắp cũng co giật.
Lúc này, trưởng làng đã lặng lẽ đến gần, nhìn chằm chằm vào vết thương.
Thấy vẻ mặt ông bất thường, Cố Bình Sinh vội kéo tay áo xuống:
“Không sao chú Triệu, vết thương nhỏ, lát nữa về tôi xử lý.”
Nghe vậy, trưởng làng không nhìn vết thương nữa mà chuyển sang nhìn anh.
Cố Bình Sinh: “Chú Triệu?”
Chẳng lẽ anh nói sai gì?
Vết thương này rõ ràng do họ gây ra, không sâu, chắc là vô tình. Nhưng trưởng làng lại có vẻ bực dọc, lông mày cau chặt, tay cầm tẩu thuốc vừa lo vừa phiền.
Người biết thì bảo anh đến dạy học, người không biết còn tưởng anh đến rót thuốc mê, khiến những kẻ đáng lẽ phải xuống địa ngục trong làng bị mê hoặc, giả vờ làm người sống.
Thật chẳng ra thể thống gì.
Rõ ràng từ khi Cố Bình Sinh đặt chân đến đây, số phận đã định sẵn là phải chết.
Nhưng làng Đạo Gia đã tồn tại quá lâu dưới bầu trời chật hẹp u ám này, thiếu người trí thức, thiếu người kể cho họ về thế giới bên ngoài.
Vậy nên Cố Bình Sinh đã hoàn hảo đảm nhận vai trò một người thầy,vừa hòa nhã, biết điều, không gây rối,lại dễ sai bảo, cũng không có cái kiểu kiêu ngạo của người ngoài.
Bọn trẻ vui vẻ, người lớn hài lòng, làng Đạo Gia như sống lại. Ma xui quỷ khiến, Triệu Đức Vinh cũng không nói rõ sự thật.
Cứ giấu mãi, giấu cho đến lễ cúng thần núi.
Lễ cúng thần núi mà tất cả đều phải chết!
Sắc mặt trưởng làng bỗng trở nên cực kỳ khó coi. Cố Bình Sinh nhìn ông bỏ lại chiếc tẩu không rời tay, bước chân giậm thình thình, nhét vào tay anh một lọ màu xanh:
“Sáng tối bôi một lần, bôi hai ngày.”
Cố Bình Sinh bị đuổi ra ngoài, đến khi cửa đóng lại anh vẫn còn ngơ ngác.
Anh chỉ kịp hét lên với cánh cửa chưa khép: “Chú Triệu, máy giặt nhà chú tôi chưa—”
“Không sửa nữa! Sửa cũng vô ích!”
Cửa “rầm!” một tiếng bị đóng sập, làm ngói trên mái rung lên lạch cạch.
Cố Bình Sinh: “…”
Anh thở dài một hơi. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mình và thế hệ trước có khoảng cách thế hệ.
Đang thầm oán thì cửa lại đột nhiên mở ra, trưởng làng đứng sau ngưỡng cửa, lạnh lùng nhìn anh:
“Sao ? thầy Cố chẳng lẽ trong lòng đang mắng lão già này?”
Cố Bình Sinh nghiêm túc: “ Sao có thể.”
Trưởng làng bán tín bán nghi, nói đến việc suýt thì quên:
“Trên đường anh gặp Trần Nhị Ma Tử, thấy mấy người đi sau anh ta không?”
Cố Bình Sinh không nghi ngờ, đáp thật là đã gặp.
Trưởng làng: “Tránh xa họ ra, đám người đó nguy hiểm lắm chẳng có ai tốt.”
Cố Bình Sinh muốn nói nhưng lại nghĩ nghĩ một chút.Có lẽ không cực đoan như trưởng làng, nhưng anh đồng ý với từ “nguy hiểm”. Tuy nhiên, chính vì thế mới khó hiểu.
Có vấn đề là anh luôn hỏi thẳng,giống như bây giờ:
“Nếu vậy, sao chú lại để Trần Nhị Ma Tử dẫn họ vào làng?”
Người trong làng Đạo Gia đều biết, Trần Nhị Ma Tử chỉ nghe lời trưởng làng Triệu Đức Vinh.
Trưởng làng im lặng một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên cười: “Hà!”
Bầu trời không biết từ lúc nào tối thêm một chút, mây đen đè nặng, gió lớn gào thét qua cửa nhà.
Đôi mắt Cố Bình Sinh mở to.
Nước bùn đỏ sẫm chảy dọc theo nếp nhăn như rãnh trên mặt trưởng làng, nhỏ xuống sàn tí tách.
Đôi mắt vốn tinh anh của ông lão giờ trở nên đục ngầu, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không phải tôi bảo dẫn vào.”
Trưởng làng nhìn Cố Bình Sinh với vẻ vừa thương hại vừa bi ai, từng chữ như nói với anh,
“Là số họ khổ, vừa đúng chuyến này.”
**Lời tác giả**: Bảy ngày sau, Cố Bình Sinh bình thản: Chú trưởng làng nói đúng, chọn ngày không bằng gặp ngày, nhìn xem, đây là giang sơn tôi đánh xuống cho chú!
Trưởng làng nhìn cả nhiệm vụ tan tành: …