Cố Bình Sinh lại mơ giấc mơ ấy.
Cậu đứng trên một hành lang mờ tối, hai bên là màn sương đen đặc đến mức không thấy được năm ngón tay. Sương mù cuộn trào không ngừng đặc quánh như có thực thể, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị hút vào trong.
Từ trong màn sương luôn vọng ra những tiếng thì thầm khe khẽ, những lần mơ trước đây cậu chưa từng tìm hiểu rõ ràng, giờ cũng chỉ dừng lại một lát rồi bước về phía ánh sáng le lói.
Cuối ánh sáng là một cánh cửa kích thước bình thường, trên cửa đầy những vết gỉ sét loang lổ do thời gian ăn mòn, nhưng chính giữa lại khắc một họa tiết mới đến lạ thường: một cây thánh giá đen vỡ nát, bên dưới là ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa cháy mãnh liệt như muốn liếm sạch mảnh tàn dư cuối cùng của cây thánh giá.
Cố Bình Sinh không thích họa tiết ấy, nhìn lâu khiến cậu cảm thấy một nỗi bất an dâng lên từ sâu thẳm trong lòng.
Cậu nắm lấy tay cầm, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng chói lòa của đèn huỳnh quang trong khoảnh khắc xua tan hết mọi khí tức u ám và dính dớp.
Trước mắt là một căn phòng sách nho nhỏ, đi vài bước là tới đầu bên kia. Trong phòng không có vật dụng gì dư thừa, chỉ có một chiếc ghế sofa nhỏ và một chiếc tivi. Tivi là mẫu cũ đã bị đào thải từ lâu, thân máy nặng nề, màn hình méo mó, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “xẹt xẹt”, khiến người ta như lạc về những năm tháng xưa cũ.
Cố Bình Sinh bước tới trước ghế sofa, gặp được chủ nhân của căn phòng này.
Người kia rõ ràng nghe thấy tiếng cậu bước vào, nhưng vẫn nằm dài trên sofa chẳng thèm nhúc nhích, cũng không có chút ý thức tiếp khách nào. Chỉ khi Cố Bình Sinh đến gần, người đó mới lười biếng nhướng mắt nhìn cậu một cái, nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay gọi:
“Lại đây, lại đây ngồi đi, phim này đang đến đoạn hay.”
Cố Bình Sinh nhìn tư thế nằm chiếm trọn cả ghế sofa của người đó, bình tĩnh hỏi:
“Ngồi ở đâu?”
Người đàn ông nghe vậy dường như rất phấn khích, vỗ vỗ đùi mình, phát ra tiếng vang thật to.
Cố Bình Sinh không nói hai lời, liền xoay người bỏ đi.
“Ê ê! Đùa thôi, sao không chịu nổi người ta trêu thế, quay lại, quay lại đi tôi sai rồi!”
Người có ngoại hình ưa nhìn thường được ưu ái, huống chi nhan sắc của người đàn ông này còn thuộc hàng đỉnh cao. Cố Bình Sinh bị anh ta dỗ dành quay lại, ngồi xuống sofa, trong tay còn bị nhét cho một xô bắp rang.
Không biết trong căn phòng nghèo nàn đến mức khiến người ta phải xót xa này, xô bắp rang ấy từ đâu mà có.
Như người đàn ông nói, bộ phim trên tivi quả thật đang đến đoạn cao trào. Qua từng ngày thu thập manh mối và chứng kiến các vụ án máu me, nhóm nhân vật chính cuối cùng phát hiện cả ngôi làng đều là những con quái vật ăn thịt người. Những hành động khám phá vô tư của họ rốt cuộc cũng chọc giận toàn bộ dân làng, mở màn cho một cuộc trốn chạy nghẹt thở—
Dù hình ảnh có phần mờ nhạt, nhưng diễn xuất của các diễn viên rất nhập vai, trông như thể mọi chuyện đang thực sự xảy ra.
Cố Bình Sinh đứng ở góc độ thưởng thức, xem đến say sưa, ném một hạt bắp rang vào miệng.
“Rắc—”
Cổ của một nhân vật phụ bị con quái vật cắn gãy.
Người đàn ông bên cạnh phút trước còn kiềm chế, phút sau đã ngã người dựa vào Cố Bình Sinh, bốc một nắm bắp rang ăn cùng, thuận miệng hỏi về tình hình gần đây của cậu:
“Dạo này thế nào, công việc ổn chứ?”
Cố Bình Sinh ừ một tiếng: “Cũng ổn, học sinh ngoan lắm.”
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong tháng vừa qua, có một việc khiến cậu không khỏi cau mày: “Chỉ là bảo vệ trường quá cẩu thả, học sinh bị nhốt trong kho chứa đồ mà không hay biết. Ông của đứa trẻ đến trường tìm, không ai mở cửa, ông ấy lại chạy lên núi sau tìm.”
“Hai ngày đó mưa không ngớt, tối hôm ấy còn xảy ra vài vụ sạt lở núi. May mà tôi để quên đồ ở trường, trên đường gặp ông ấy, khuyên can mãi mới giữ được người.”
Người đàn ông lắng nghe chăm chú, đợi cậu nói xong mới hỏi: “Cuối cùng người ông có tìm được cháu không?”
Cố Bình Sinh cảm thấy cách hỏi của anh ta hơi kỳ lạ, nhưng không nói rõ được lạ ở đâu, nhắc đến chuyện này lại thêm một trận bất đắc dĩ:
“Ừ. Có lẽ bị nhốt lâu quá nên đứa trẻ hoảng loạn, suy nghĩ lung tung, lúc được tìm thấy cứ khóc lóc hét lên rằng ông nội bị nó hại chết, đẩy người ta ra rồi chạy thẳng ra sông.”
“Cuối cùng bị kéo lên như chuột lột, mặt mũi tím tái vì lạnh, trông không ra hình người, haiz…”
Cậu xót xa cho hoàn cảnh của học sinh, giọng nói lộ vẻ dịu dàng thương cảm, vừa buồn cười vừa bực:
“Bị ông nội véo tai lôi về.”
Người đàn ông nhìn thấy giữa lông mày cậu vẫn còn chút giận dữ chưa tan, nhướng mày hỏi:
“Cậu không hài lòng với bảo vệ đó?”
Cố Bình Sinh liếc anh ta một cái.
Không lên tiếng không có nghĩa là cậu phủ nhận sự bất mãn của mình.
Làng Đạo Gia nằm ở vùng hẻo lánh, dân số thưa thớt, việc hiệu trưởng để người thân vào làm ở trường cũng không có gì đáng trách. Nhưng bỏ trực đêm để đi hẹn hò, biết học sinh mất tích còn phải gõ cửa quát tháo mới miễn cưỡng ném ra một chùm chìa khóa, thật sự khiến cậu không thể chấp nhận.
Người đàn ông biết cậu tức lắm, chỉ là không thích nói xấu sau lưng nên mới kìm nén, liền thuận theo vỗ vỗ an ủi:
“Thôi thôi, đừng giận, đừng giận, người tốt sống lâu trăm tuổi, kẻ xấu bị trời phạt, hắn sẽ phải trả giá.”
Y Như dỗ trẻ con.
Cố Bình Sinh giật giật khóe miệng, đẩy anh ta ra.
Người đàn ông cũng không giận, cong mắt cười: “Biết cách dùng cơ chế khen thưởng để khích lệ học sinh học tập, tìm hiểu kỹ lưỡng hoàn cảnh và tính cách của từng em để gần gũi với các em, chỉ trong một tháng mà đã chiếm được trái tim bao nhiêu đứa trẻ? Là giáo viên mới lần đầu đứng lớp, cậu làm tốt lắm rồi.”
Bị khen ngợi như vậy, vẻ mặt bình thản của Cố Bình Sinh hiếm hoi lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng lát sau lại sực tỉnh: “ Hình như anh rất hiểu những việc tôi làm gần đây?”
Người đàn ông kề sát vành tai cậu: “Ừ, vì tôi là giấc mơ của cậu mà.”
Giọng anh ta vẫn mang theo vẻ lười biếng, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai trắng trẻo, nhuộm đỏ một mảng mộng mị.
Cố Bình Sinh bỗng thấy nóng ran, vội nghiêng đầu đi, không tự nhiên nói về kế hoạch tiếp theo: “Lớp trưởng gần đây lại có vết thương mới trên người, tôi định đi thăm nhà một lần nữa, giới thiệu cho bố em ấy một công việc.”
Cậu dừng lại, tiếp tục: “Như vậy nhà họ sẽ khá hơn, bố lớp trưởng có việc làm, cũng bớt thời gian để mắt đến con mà sinh chuyện không hài lòng.”
Cố Bình Sinh cũng từng nghĩ đến việc đưa học sinh rời xa người bố, nhưng mẹ em đã mất, một đứa trẻ chín tuổi chỉ cao tới thắt lưng cậu thì có thể đi đâu?
Một gia đình đơn thân khó khăn, từ khi cậu đến dạy ở làng đã hơn một tháng, nhưng chẳng thấy người thân nào ghé thăm, có lẽ quan hệ đôi bên đã xa cách. Dù có thông qua pháp luật để tước quyền nuôi con của người bố, gửi gắm cho người khác cũng chẳng phải lựa chọn tốt.
Bạo lực gia đình, tư tưởng phong kiến, trẻ em bị bỏ lại, quan niệm học hành trở thành vô dụng…
Làng Đạo Gia nhỏ bé chất chứa vô vàn vấn đề giáo dục như sóng triều. Những thứ này như ngọn núi chắn trước con đường tương lai của bọn trẻ, khiến Cố Bình Sinh không khỏi lo lắng.
Người đàn ông nhìn Cố Bình Sinh đột nhiên im lặng, mỉm cười: “Muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Cố Bình Sinh cũng nghĩ vậy, dù khó khăn thế nào cậu cũng sẽ thử, luôn có cách giải quyết.
Cả hai yên lặng, anh một miếng tôi một miếng ăn hết xô bắp rang, ngồi trước chiếc tivi nhỏ xíu xem hết bộ phim.
Rồi giấc mơ sắp tan, thế giới cũng trở nên hư ảo.
Cố Bình Sinh vô thức quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông có gương mặt thanh tú, đường nét cằm mượt mà, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa đa tình, khi nhướng mày ánh mắt như sóng nước, toát lên vẻ yêu mị mê hoặc. Lúc nói chuyện, khóe miệng anh ta tự nhiên cong lên, mang theo một nụ cười như có như không.
Dù có nói điều gì kinh thiên động địa, giọng điệu của anh ta vẫn luôn thờ ơ không đổi. Như thể đã biết trước mọi chuyện, hoặc như thể mọi việc trên đời này chỉ là chuyện vặt không đáng để bận tâm.
Cố Bình Sinh chỉ thấy anh ta mất bình tĩnh một lần duy nhất trong giấc mơ liên hoàn đầu tiên, sau đó không bao giờ thấy nữa, điều này khiến cậu có chút để tâm và tò mò.
Cậu không còn coi người đàn ông này là sản phẩm của áp lực công việc, qua bao lần mơ đây lần đầu tiên cậu hỏi:
“ Anh tên là gì?”
Người đàn ông vốn đã nhắm mắt, nghe vậy liền mở mắt, nhìn thẳng vào cậu.
“Hình Dã,” anh ta cười nói, “Hình trong hình phạt, Dã trong hoang dã, nhớ kỹ nhé.”
Cố Bình Sinh cuối cùng tỉnh dậy.
Trần nhà trên đầu đã bong tróc gần hết, để lộ những viên gạch đỏ cũ kỹ. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, với tay lấy kính trên đầu giường đeo lên, bước xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Nói là nhà vệ sinh nhưng thực chất chỉ là một cái toilet dựng tạm, tấm gương cũng là thứ Cố Bình Sinh mang đến sau khi dọn vào. Dù điều kiện ở làng có hạn, nhưng khi mới đến, cậu lại thích nghi được một cách kỳ lạ.
Cố Bình Sinh cầm bình giữ nhiệt đổ nước nóng rửa mặt, thoáng thấy một vết bẩn đọng trên gương liền thuận tay lấy khăn giấy thấm nước ấm lau sạch. Cuối cùng, còn dùng ngón tay vẽ một mặt cười.
Cậu nhìn mặt cười trên gương, nghiêm túc tự cổ vũ mình:
“Tốt—! Cố Bình Sinh, mày làm được mà, cố lên.”
Ngố thật, nhưng không ai thấy thì không ngố.
Ăn sáng xong, chấm điểm hết 23 bài tập của cả lớp, thấy thời gian cũng đã đến Cố Bình Sinh xách cặp táp đira ngoài.
Sau khi cậu rời đi, mặt cười trên gương không hề khô đi hay biến mất.
Đường cong ở khóe miệng, khóe mắt của mặt cười càng kéo dài, với tốc độ vượt ngoài lẽ thường chiếm trọn cả mặt gương. Tấm gương méo mó hiện lên bóng người lập lờ, bên trong vang lên tiếng cười quái dị của một người phụ nữ.
“Hi hi, cố lên, hi hi hi hi…”
Tác giả có lời muốn nói:
Người phụ nữ trong gương (làm hình trái tim): Có ma thấy đấy, hi hi hi.a