Hôm nay là thứ Bảy, trường tiểu học Đạo Gia không có lớp. Việc duy nhất mà Cố Bình Sinh cần làm là giống như trong giấc mơ của mình, đi thăm nhà lớp trưởng Đào Quân.
Trên đường, Cố Bình Sinh tình cờ gặp trưởng làng.
Trưởng làng Đạo Gia tên là Triệu Đức Vinh, tóc trên đầu thưa thớt, mắt trũng sâu. Bình thường ông luôn cau mày, liên tục hút chiếc tẩu thuốc thô kệch trong tay, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ lo âu. Mới ngoài năm mươi tuổi nhưng trông ông cứ như đã ngoài sáu mươi.
Ông luôn bày ra vẻ khổ sở của mình, khiến người khác khó lòng làm ngơ. Cố Bình Sinh từng khéo léo hỏi về khó khăn của ông rồi trong thời gian hạn hẹp của mình giúp ông gieo hạt, cho gà ăn, cày đất, chặt củi, vá cửa sổ, thậm chí sửa cả tivi.
Lúc này, khi thấy Cố Bình Sinh, trưởng làng không khách sáo, lập tức gọi:
“ Này thầy Cố, cái máy giặt nhà tôi hình như hỏng rồi, lát nữa rảnh thì qua xem giúp tôi với nhé!”
Chỉ là việc vặt,chẳng có gì phải từ chối, huống hồ khi mới đến đây Cố Bình Sinh chưa tìm được chỗ ở, chính trưởng làng đã đứng ra giúp anh giải quyết.
Cố Bình Sinh thuận miệng đồng ý.
Sau vài câu chào hỏi với trưởng làng, anh đang định rời đi. Không ngờ vừa bước được vài bước lại bị trưởng làng đột nhiên gọi lại, vẻ mặt ông cũng khác hẳn thường ngày.
“Thầy Cố này, thầy là người có học thức, biết nhiều. Tôi muốn hỏi thầy một chuyện.” Ánh mắt trưởng làng cúi xuống, không nhìn thẳng vào anh.
“Tình hình trong làng thầy cũng thấy rồi. Tôi cứ nghĩ mãi, liệu có cách nào xây được một con đường không.”
“Không cần rộng lắm đâu, chỉ cần lừa kéo xe qua được đèo là được, để chở nông sản, lương thực ra ngoài bán. Như thế mọi người sẽ bớt khổ hơn.”
Cố Bình Sinh khẽ nhướn mày.
Đây rõ ràng là một việc tốt. Có một vị vĩ nhân từng nói: Muốn giàu, trước tiên phải làm đường. Giao thông thuận tiện mới có thể mang lại lợi ích kinh tế bền vững. Trưởng làng lên chức là nhờ vào thâm niên, bản thân chỉ học hết tiểu học, vậy mà nghĩ được đến chuyện này thật sự rất đáng khen.
Về điểm này, Cố Bình Sinh bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình.
Trưởng làng cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn anh: “Thầy cũng thấy việc này không tệ đúng không?”
Cố Bình Sinh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Lúc này, trưởng làng rít mạnh một hơi tẩu thuốc, chậm rãi nhả khói, cười khổ:
“Đúng vậy, rõ ràng là việc tốt mà!”
Cố Bình Sinh không hiểu vì sao mặt ông lão lại trở nên buồn bã. Trưởng làng khoát tay, không muốn tiếp tục nói sâu về chủ đề này:
“Mấy hôm nay trên núi có nhiều tiếng động lạ lắm. Chúng tôi định bảy ngày nữa tổ chức lễ cúng thần núi, nhà nào có người đều phải tham gia, kể cả bọn trẻ. Trường học sẽ nghỉ sớm, chắc hai ngày nữa sẽ thông báo cho thầy.”
Cố Bình Sinh: “…”
Cố Bình Sinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trong suy nghĩ của anh “lễ cúng” là một khái niệm chẳng liên quan gì đến xã hội hiện đại.
Chắc là phong tục truyền lại từ đời trước.
Nhưng Nếu trưởng làng đã lên tiếng, hẳn cả làng đều đồng ý. Là một người ngoài đến, Cố Bình Sinh cũng không tiện nói gì. Anh nghĩ đến tiến độ giảng dạy bị gắn mác đỏ “nguy hiểm” và lũ trẻ đang tung tăng chơi đùa, bất đắc dĩ thở dài:
“Có việc gì cần tôi giúp không?”
Không phải lên lớp, soạn bài, chấm vở và sửa bài tập vậy nên anh khá rảnh rỗi ,cũng chẳng biết làm gì.
Nhưng trưởng làng vốn thường nhờ anh giúp đỡ, lần này lại thẳng thừng từ chối:
“Không cần.”
Ông nhìn Cố Bình Sinh chằm chằm bằng đôi mắt tối tăm, giọng trầm như cảnh báo:
“Việc chuẩn bị lễ cúng lặt vặt, đến lúc đó có náo loạn gì cũng là bình thường. Thầy đừng ra ngoài chạy lung tung, kẻo dính phải thứ không sạch sẽ. Cần gì tôi bảo Trần Nhị Ma Tử mang qua cho.”
Nói xong trưởng làng gõ đầu tẩu thuốc xuống mặt bậc thang, nhai nhai tẩu rồi bỏ đi.
Cố Bình Sinh: “…”
Cố Bình Sinh thở dài.
Nhập gia tùy tục.
Anh mua hai lon bia từ tiệm tạp hóa, lại mua thêm nửa con gà quay ở cửa hàng bên cạnh. Cố Bình Sinh xắn ống quần, xách đồ lội qua con đường lầy lội gồ ghề, bước qua hai rãnh đá rồi dừng lại trước một cái sân có cây liễu cổ thụ.
Trên núi nhiều sương mù, giữa ban ngày mà vẫn còn âm u. Anh kéo ống quần xuống, vài con quạ từ đâu bay đến đậu trên cành khô phía trên đầu kêu quang quác.
Cố Bình Sinh giơ tay gõ cửa, lực từ nhẹ đến mạnh.
Mãi một lúc sau, chủ nhà mới bị đánh thức, bước đi lảo đảo, va vào bàn ghế, vừa chửi thề vừa ra mở cửa.
“Kẹt—” cánh cửa mở ra, một khuôn mặt sưng húp, xanh vàng vì uống rượu quá độ hiện ra trong bóng tối.
Đó là cha của Đào Quân, Đào Minh Sơn. Đôi mắt u ám của ông ta nhìn Cố Bình Sinh từ đầu đến chân, cho đến khi thấy con gà quay và bia mà anh xách theo mới phát ra một tiếng cười kỳ lạ:
“Ha… là thầy Cố à.”
Cố Bình Sinh nhận ra sắc mặt Đào Minh Sơn còn tệ hơn lần gặp mặt trước.
Đào Minh Sơn mở rộng cửa, vội vàng xé túi, xé một cái đùi gà nhét vào miệng, ăn đến mức dầu mỡ chảy đầy tay:
“Nói thật, mấy người làm thầy giáo như anh kiếm được nhiều tiền thật đấy, lần nào đến cũng mang theo thịt thà, hê.”
Lời này rõ ràng mang ý châm chọc, khiến người nghe khó chịu.Nhưng Cố Bình Sinh lại không quan tâm cười cười.
Tiếng cười của anh không đột ngột, âm điệu vừa phải đúng lúc hòa theo lời Đào Minh Sơn mà cười. Vốn dĩ anh đã có khuôn mặt ngay thẳng hiền lành ,khi cười lên lại càng toát ra vẻ ấm áp như gió xuân.
“Giảng viên giàu kinh nghiệm, thâm niên cao thì phí diễn thuyết cao, nhưng đó là nhờ học vấn và năng lực giảng dạy. Tôi còn ít kinh nghiệm, còn kéo chân đội ngũ giáo viên.” Nói rồi anh lại mở một lon bia đưa qua.
“May mà có công việc ổn định, tiền thì dành dụm từng chút, ăn thịt uống rượu cũng chẳng thành vấn đề.”
Phải nói rằng hành động đưa bia của Cố Bình Sinh khiến Đào Minh Sơn rất hài lòng.
Ông ta cười ha ha: “Đúng thế, hồi tôi còn việc làm, tiền kiếm được chẳng hơn mấy người đọc sách chết dẫm như anh hay sao?”
Cố Bình Sinh từng tìm hiểu về quá khứ của Đào Minh Sơn. Thực ra ông ta cũng có năng lực, làm việc nhanh nhẹn, nhưng tính cách tệ hại, ở đâu cũng giở thói trộm cắp tiểu nhân.
Trước đây, đội khai thác mỏ ở huyện đến tuyển lao động thời vụ, Đào Minh Sơn từng tham gia, nhưng lại trộm khoáng sản của người khác đem bán. Chuyện ầm ĩ Đào Minh Sơn bị tống vào tù ba năm, từ đó không ai dám thuê ông ta nữa.
Cố Bình Sinh hỏi: “Anh Đào trước kia làm gì vậy, sao không làm tiếp?”
Vẻ đắc ý trên mặt Đào Minh Sơn dần cứng lại:
“Chuyện cũ rồi, không đáng nhắc, không đáng nhắc…”
Sao lại không đáng nhắc? Hôm nay Cố Bình Sinh đến chính là để nhắc thật to.
Anh chỉ nói về năng lực làm việc của Đào Minh Sơn, từ từ khiến ông ta vui vẻ, rồi khéo léo dẫn dắt đến mục đích hôm nay:
“Lần trước thấy anh sửa mái nhà, tôi biết anh khỏe mạnh. Mấy hôm trước, lở núi làm sập đường làng bên cạnh, họ đang tuyển người dọn dẹp. Không yêu cầu gì, chỉ cần có sức là được. Tôi lập tức nghĩ ngay đến anh.”
Mí mắt Đào Minh Sơn khẽ động: “Thật không?”
Thấy ông ta dao động, Cố Bình Sinh thêm củi vào lửa:
“Tiền công tính theo ngày, nhưng đường hỏng nặng, sau còn phải sửa, không xong trong một hai ngày đâu. Tiền kiếm được không nói nhiều, nhưng đủ để anh Đào uống ba chai rượu mỗi ngày trong một tháng, bữa nào cũng có thịt có rau.”
“Có tiền rồi, mua vài bộ quần áo mới, thay cái bình nước nóng hỏng kia, muốn tắm nước nóng lúc nào cũng được. Bên đó đang cần người gấp, giá cả dễ thương lượng, đến lúc đó bàn ghế cũng thay được cả bộ.”
Cố Bình Sinh không bao giờ khinh thường ông ta như người trong làng. Những gì anh nói hay những gợi ý anh đưa ra đều đứng trên góc độ tốt cho ông ta. Tính tình lại dễ chịu, thường mang đồ đến giúp đỡ nên Đào Minh Sơn đặc biệt thích nói chuyện với Cố Bình Sinh.
Đào Minh Sơn nhìn vào đôi mắt trong sáng, ôn hòa của anh như thể trong khoảnh khắc này, ông ta không còn là gã nát rượu vô dụng, mà là một người đàn ông bình thường có năng lực, trước mắt là một tương lai đáng mong đợi.
Những lời tiếp theo của Cố Bình Sinh như gió thổi vào tai, khiến tâm trí ông ta chao đảo.
“Người sống một đời dù không cầu danh vọng, nhưng sống thoải mái dễ chịu chẳng phải tốt hơn bây giờ sao?”
Đào Minh Sơn bị thuyết phục, há miệng: “Tôi…”
Đúng lúc này, một giọng nói thứ ba liền chen vào , là giọng nói của trẻ con nhưng lại có nét già dặn: “Bố.”
Sắc mặt Đào Minh Sơn lập tức thay đổi.
Ở góc Cố Bình Sinh không nhìn thấy, sau lưng Đào Minh Sơn một luồng sương đen xuất hiện giữa không trung, ngưng tụ thành hình móng vuốt sắc nhọn, xuyên qua da thịt, siết chặt lấy trái tim ông ta!
Đào Minh Sơn như bị thứ gì đó kích động, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, đột nhiên gầm lên:
“Kiếm tiền, kiếm cái mẹ gì tiền!”
“Đừng tưởng tôi không biết, anh đến chỉ để dụ tôi đối tốt với con sói mắt trắng này! Đồ khốn muốn ăn muốn uống, chút tiền khổ sở tôi kiếm được không đủ cho nó phá, y như cái con điếm mẹ nó!”
Cố Bình Sinh chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Đào Minh Sơn giật lấy dây lưng trên ghế, đồng tử co rút, cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ, kéo đứa trẻ từ trong nhà ra che chắn phía sau.
“Bốp!” một tiếng vang chói tai, dây lưng quất lên cánh tay Cố Bình Sinh đang giơ lên chắn.
Cả ba người trong nhà đều sững sờ.
Đào Quân trong lòng siết chặt áo anh, Cố Bình Sinh tưởng cậu nhóc sợ hãi, chịu đau vỗ nhẹ cậu nói với Đào Minh Sơn đã tỉnh táo hơn vài phần:
“Tiền kiếm được anh giữ trong tay, không ai cướp được. Anh Đào, anh suy nghĩ lại đi.”
Nói xong còn sợ Đào Minh Sơn tỉnh táo lại sẽ tiếp tục đánh đứa trẻ, liền ôm Đào Quân dưới nách, vội vàng bế cậu nhóc ra ngoài.
Cố Bình Sinh chạy thẳng ra đường làng vẫn thấy chưa đủ xa. Cậu nhóc trong lòng chọc chọc anh :
“Thầy ơi, Đào Minh Sơn tối qua uống rượu đến hai ba giờ sáng, rất không khỏe đứng còn không vững, không đuổi theo đâu.”
Cố Bình Sinh bình tĩnh: “Thầy biết.”
Nhưng vẫn cố chấp dẫn cậu nhóc qua thêm một con đường.
Đào Quân: “…”
Cậu nhóc ngoan ngoãn để anh bế, đến khi được đặt xuống mới động đậy, nhanh chóng nắm tay Cố Bình Sinh kéo tay áo lên xem.
Một vết đỏ dài hiện rõ trên cánh tay trắng trẻo ,trông rất chói mắt.
Ánh mắt Đào Quân tối lại, không dám chạm vào vết thương, ngón tay nắm tay áo siết chặt đến trắng bệch, giọng khàn khàn:
“ Ông ta chỉ là gã nát rượu, không cứu được, thầy làm thế này để làm gì.”
Cố Bình Sinh giải thích: “Thầy đến một lần, hắn ăn no uống đủ tâm trạng tốt, sẽ ít đánh em một trận, không lỗ.”
Đào Quân định cãi nhưng miệng liền bị nhét một miếng bánh ngọt mềm mại, cậu nhóc ngẩng lên liền thấy Cố Bình Sinh cười với mình.
Cố Bình Sinh: “Chưa ăn trưa đúng không? Bánh ngô nhà bà Trương mà em thích đấy.”
Lệ khí trong mắt Đào Quân tan đi, cầm miếng bánh ăn:
“… Thầy bình thường chỉ ăn cháo trắng.”
Cố Bình Sinh nói dối không chớp mắt: “Vì thầy yếu bụng.”
Đào Quân im lặng một lúc, rồi đột nhiên cắn mạnh một miếng bánh, hung hăng nói:
“Nói dối, đồ lừa đảo!”
Cố Bình Sinh thở dài: “Lớp trưởng Tiểu Quân của chúng ta khó chiều quá.”
Thấy cậu bé vẫn buồn bã, anh liền dùng tay nâng mặt cậu lên dịu dàng nhìn:
“Nếu em thật sự áy náy, từ nay về sau tiếp tục học hành chăm chỉ, giữ điểm số trên chín mươi đi.”
Đào Quân càu nhàu: “Điểm cao thì có ích gì?”
Cố Bình Sinh chỉ phía trước: “Em nhìn kia là gì?”
Đào Quân nhìn, thẳng thắn: “Đất bùn, rau héo.”
Cố Bình Sinh bất đắc dĩ: “Đừng cứ cúi đầu, ngẩng lên nhìn trời, thấy ngọn núi kia không?”
Đào Quân: “Thấy rồi.”
Cố Bình Sinh nghiêm túc: “Vượt qua ngọn núi đó là thế giới bên ngoài. Có hoa cỏ rực rỡ, có nhà cao tầng. Điểm tốt em có thể rời khỏi đây, thấy được thế giới muôn màu. Điểm kém cũng được, nhưng sẽ khó hơn nhiều.”
“Lớp trưởng Tiểu Quân thông minh như thế, chỉ một tháng đã từ không đỗ vọt lên bảy tám chục điểm. Thầy mong chờ ngày em khám phá thế giới rộng lớn, em sẽ là niềm tự hào của mọi người.”
Đào Quân nuốt khan, vội vã cúi đầu.
Ăn xong bánh ngô, Cố Bình Sinh muốn đưa Đào Quân về nhà mình tránh tạm, nhưng cậu bé từ chối. Cậu nhóc rất bướng bỉnh, nhất quyết không để Cố Bình Sinh đưa về.
Đào Quân nói: “Em không ngốc, sẽ đợi ông ta nguôi giận rồi mới về, thầy đừng lo.”
Cố Bình Sinh vỗ đầu cậu bé : “Giọng điệu gì đấy?”
Đào Quân ngoan ngoãn đổi sang giọng mềm mại:
“Thầy, thầy về đi, được không —”
Cố Bình Sinh không lay chuyển, nghiêm túc nhìn cậu nhóc còn chưa cao bằng nửa thân anh.
Đào Quân đành hứa: “Em đến nhà bạn làm bài tập.”
“Nhà ai?”
“Thằng đầu bẹp, nhà nó có vở dư cho em mượn. Thầy đừng đi theo, em không thoải mái.”
Cố Bình Sinh: “…”
Này là bị ghét rồi sao.
Sau khi Cố Bình Sinh rời đi, Đào Quân nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất hẳn.
Vẻ tinh nghịch trên mặt cậu bé dần biến mất.
Mây đen đè nặng bầu trời, dày đặc như sắp sụp xuống. Đàn quạ lượn vòng trên đầu Đào Quân, bay theo cậu bé về nhà.
Đào Quân mặt không cảm xúc đẩy cửa, mùi rượu lên men xộc vào mũi, nhưng lại bị mùi máu tanh nồng từ người cậu át đi.
Lúc này, Đào Minh Sơn co ro ở góc tường, mặt đầy hoảng loạn, đâu còn vẻ hung hăng ban nãy.
Đào Quân nhặt dây lưng rơi trên sàn, từng bước tiến đến gần Đào Minh Sơn.
Da cậu bé không biết từ lúc nào trở nên xanh trắng bất thường, từng khớp xương méo mó, cánh tay đầy vết sẹo thuốc lá, khuôn mặt nhỏ nhắn chi chít vết bầm, máu từ lỗ thủng sau đầu chảy xuống ròng ròng.
Thầy Cố nói họ là những đứa trẻ của bình minh, đều sẽ có tương lai rực rỡ. Đáng tiếc, từ rất lâu rồi, cậu đã không còn nữa.
Cửa tự đóng lại, ánh mắt Đào Quân hung tợn nhìn xuống qua bóng tối, dây lưng trong tay khẽ đung đưa.
“Mày vừa dùng tay nào đánh thầy?”
Lời tác giả: Châm ngôn sống của thầy Cố: Học giỏi, tiến bộ mỗi ngày.