5.
“Mẫu thân ta từng nói, xấu và béo không liên quan đến nhau, ngươi tốt nhất đừng giảm cân nữa, nếu không sau này người ta chẳng khen ngươi đáng yêu được nữa đâu.”
“Còn vị này nữa, chắc hẳn uống không ít sữa Tam Lộc nhỉ?”
Cuối cùng ta nhìn về phía vị Công chúa ngồi ở vị trí cao nhất, vô tội chớp chớp mắt.
“Công chúa, ta đã đủ thẳng thắn chưa?”
Mẫu thân từng nói, gặp phải kẻ tung tin đồn nhảm, đừng nghĩ đến chuyện tự chứng minh trong sạch, cứ trực tiếp công kích cá nhân là được.
Sắc mặt Công chúa đen như đáy nồi.
“Phì…”
Một tiếng cười khẽ từ cửa truyền đến, giọng thiếu niên trong trẻo như suối nguồn.
“Hoàng thúc, người xem, Kinh thành này cũng đã lâu lắm rồi không có người nào thú vị đến vậy.”
Ta theo tiếng cười quay đầu lại, lập tức rơi vào một đôi mắt đen như mực tàu.
Người nọ dáng dấp như trúc, dung mạo kinh diễm, chỉ cần đứng ở đó thôi, đã khiến người ta không thể rời mắt.
Ta biết người này, Đoan vương Tống Dực Niên.
Là người đẹp trai nhất trong bức họa mà Liễu Vô Cữu đưa cho ta xem.
Tống Dực Niên liếc nhìn ta một cái, “Miệng lưỡi của Nam cô nương đây cũng y hệt Liễu đại nhân, được lý không tha người.”
Ta hỏi y, “Đã có lý rồi, vì sao còn phải tha thứ cho người khác?”
Lần này, Tống Dực Niên cũng không lên tiếng nữa, xung quanh chỉ còn lại tiếng cười sang sảng của thiếu niên.
Công chúa bĩu môi làm nũng với Tống Dực Niên, “Hoàng thúc người xem, bản cung đặc biệt vì Nam cô nương mà mở tiệc hoa, nàng ấy lại cứ thích phá đám như vậy đó.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Liễu Vô Cữu cũng đã truyền đến.
“Vậy thần xin phép thay xá muội tạ ơn Công chúa, chuyện hôm nay, thần nhất định sẽ khắc ghi trong lòng.”
Liễu Vô Cữu vừa đến, sắc mặt mọi người ở đây lại biến đổi.
Các quý nữ vừa mới huênh hoang vênh váo khi nãy giờ đều giống như chim cút thu mình, hoàn toàn không còn dáng vẻ vênh mặt hất hàm như vừa rồi.
Công chúa giận dữ, “Liễu Vô Cữu, đừng tưởng rằng ngươi là sủng thần bên cạnh phụ hoàng thì dám…”
Liễu Vô Cữu ngắt lời nàng ta, bước tới đứng bên cạnh ta.
“Nếu Công chúa đã biết rõ, thì càng nên làm cho thỏa đáng một chút.”
“Thần đây là kẻ trọng người nhà, không muốn thấy xá muội chịu ấm ức.”
Ánh mắt hắn lướt qua từng người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tống Dực Niên.
“Nếu tiệc hoa không mở nữa, vậy thần xin phép dẫn xá muội rời đi trước.”
Tống Dực Niên gật đầu, “Liễu đại nhân đi thong thả.”
Trên xe ngựa, ta hỏi Liễu Vô Cữu vì sao y phải làm đến bước đường này.
Liễu Vô Cữu cười cười, “Quân tử nhất ngôn, đã dẫn A Vô cô nương vào chốn hổ lang này rồi, đương nhiên cũng phải bảo hộ cô nương cho chu toàn.”
Ta không hiểu, “Đã biết là chốn hổ lang, vì sao còn dẫn ta đến đây?”
Liễu Vô Cữu lắc đầu, nói một cách mơ hồ.
“Tại hạ phụng mệnh người khác, đương nhiên phải trung thành với việc mình làm.”
Ta không hiểu, nhưng ta cảm thấy nơi này giống như một xoáy nước, đang từ từ nuốt chửng ta, khiến ta không thể giãy giụa.
Lòng ta hoảng hốt, “Liễu Vô Cữu, đưa ta về nhà đi, ta không cần kim ngân nữa, ta muốn về nhà.”
Liễu Vô Cữu an ủi ta, “Nam cô nương, đừng nóng vội, cũng đừng sợ.”
“Dù cho bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, tại hạ cũng sẽ giúp cô nương tìm ra một con đường mới.”
Ta không hiểu lời y nói.
Hắn và mẫu thân ta giống nhau, luôn nói những lời kỳ quái khiến người ta nghe không hiểu.
Ngày hôm sau, trân bảo như nước chảy tuôn vào phòng ta.
Quản gia nói là đồ Công chúa đưa đến tạ lỗi, còn có một số là Tống Dực Niên đưa tới.
Trong vô thức, ta lại nhớ tới đôi mắt của y.
Những ngày sau đó, Tống Dực Niên luôn xuất hiện bên cạnh ta một cách trùng hợp đến lạ kỳ.
Hoặc là có người tìm ta gây sự, y xuất hiện giúp ta giải quyết.
Hoặc là những món quà nhỏ tinh xảo, hoặc là những hành động ám muội vô tình.
Từng chút từng chút khơi gợi tâm tư của ta, từng chút từng chút khiến ta càng ngày càng muốn gặp y hơn.
Giống như có thứ gì đó vô hình đang đẩy ta về phía y.
Lời đồn đại nói y có ý với ta, trái tim ta cũng nói ta có ý với y.
Nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở ta, A Vô, ngươi thật sự có ý với y sao?
Trong sự giằng co qua lại, ta chỉ cảm thấy mình đang ở trong xoáy nước, càng lún càng sâu.
Cho đến khi một người khác xuất hiện.
Đích nữ Khương gia, Khương Tử Vi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Tống Dực Niên và nàng ta nhìn nhau, ta đã biết, người này trong lòng y không hề tầm thường.
Tuy đầu óc ta không được lanh lợi, nhưng trực giác lại rất nhạy bén.
Ví như trực giác bảo ta phải nhanh chóng ra khỏi nhà vào ngày nọ, nhất định là ngày phụ thân ta xuống bếp nấu cơm.
Quả nhiên, Tống Dực Niên bắt đầu thất hẹn với ta, hoặc là giữa đường vội vàng rời đi.
Ta cảm thấy có chút không thoải mái.
6.
Mỗi lần muốn từ chối dây dưa với Tống Dực Niên, ta chỉ cảm thấy có một con d.a.o cùn đang xé rách tim ta, khiến ta không thể mở miệng.
Cho đến khi Liễu Vô Cữu đột nhiên hỏi ta, “A Vô, dạo gần đây sao sắc mặt muội không vui vậy?”
Ta mới bừng tỉnh, hóa ra người này đã khiến ta không vui rồi.
Ta nhớ tới lời mẫu thân nói.
Mẫu thân nói, dù khó khăn đến đâu, cũng phải buông bỏ.
Nhưng thánh chỉ tứ hôn còn đến nhanh hơn cả lời từ chối của ta.
Tống Dực Niên tìm đến ta, trong mắt vừa có thâm tình, vừa có áy náy.
Y nói ngày nghênh thú, y sẽ nâng Khương Tử Vi cùng vào phủ.
Y nói y chỉ là nợ nàng ta, còn đối với ta mới là chân ái.
Y nói những ấm ức hôm nay, nhất định sẽ dùng cả đời để bù đắp cho ta.
Y đưa cho ta nửa miếng ngọc bội, nói hãy tin tưởng vào chân tâm của y.
Ta như bị người ta đoạt xác, thờ ơ đáp lời, mơ mơ màng màng tiếp tục bước đi.
Đi mãi đi mãi, thế mà lại đi lệch đến từ đường.
Trong từ đường, Liễu Vô Cữu đang tỉ mỉ lau chùi bài vị, luyên thuyên trò chuyện.
Giống như có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, lạnh đến mức ta rùng mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Nếu là thật lòng yêu thích, sao có thể để ta chịu ấm ức?
Ta nghĩ, ta đã hiểu tia hy vọng mong manh mà mẫu thân nói là gì rồi.
Ta nhờ Liễu Vô Cữu dẫn ta đi gặp hoàng đế, đưa cho người ngọc bội mà mẫu thân đã cho ta.
Hoàng đế tỉ mỉ vuốt ve miếng ngọc bội, chăm chú nhìn ta.
“Ngươi muốn cầu xin điều gì?”
Ta nói, muốn người thu hồi thánh chỉ tứ hôn.
Hoàng đế không hỏi gì cả, phất tay bảo ta rời đi.
Ngày hôm sau, hoàng đế đúng hẹn thu hồi thánh chỉ, ta cũng thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Vào cái khoảnh khắc ta tỉnh táo lại ấy, tình yêu mãnh liệt kia đã rút đi như thủy triều.
Liễu Vô Cữu đưa cho ta một rương ngân phiếu và châu báu trị giá liên thành.
Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, “Quân tử nhất ngôn, đây là thứ ta đã hứa với A Vô cô nương.”
Những ngày ở Kinh thành này, ta cũng đã hiểu Liễu Vô Cữu có thể trong vòng năm năm leo lên vị trí này, đương nhiên cũng không phải là một quân tử chân chính gì.
Ta tò mò hỏi hắn, huynh đã hứa bao nhiêu lời hứa rồi?
Liễu Vô Cữu giơ hai ngón tay lên.
“Tại hạ một lời hứa với nội tử, yêu nhau đến bạc đầu.”
“Hai là lời hứa với A Vô, ngàn vạn kim ngân.”
Ta gật đầu khen hắn, “Huynh đúng là quân tử.”
Sau đó nhanh tay cất tiền vào bọc hành lý.
Tống Dực Niên sẽ không dễ dàng để ta rời đi.
Y chặn đường ta, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ.
“A Vô, vì sao nàng muốn đi?”
Tình yêu vừa rút đi, dung mạo từng khiến ta xao xuyến giờ phút này cũng trở nên đáng ghét.
“Tống Dực Niên, duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, từ nay về sau đường ai nấy đi.”
Tống Dực Niên âm trầm như một con quỷ đói nước, “Ta sẽ không để nàng rời đi đâu.”
Y vẫy vẫy tay, thị vệ tiến lại gần ta.
Ta lập tức thổi sáo trúc.
Một người mang kiếm từ trên trời giáng xuống.
“Giết ai?” Người nọ hỏi ta.
Ta lập tức chỉ tay về phía Tống Dực Niên.
Người nọ cầm kiếm xông lên tấn công.
Sau mười chiêu, người nọ lại trở về bên cạnh ta, nói ngắn gọn.
“Đánh không lại.”
Đây là thứ phế vật gì vậy?
Có lẽ là ánh mắt của ta quá lộ liễu, người nọ quay đầu đi, “Không cứu được cô nương, tiền của vụ này ta sẽ trả lại cho chủ cũ.”
Con mẹ nó ta sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, ngươi trả lại cho chủ cũ có ích lợi gì?
Ta vung chân đá mạnh vào m.ô.n.g kẻ kia, quát: "Đi nói với phụ thân mẫu thân ta, bảo họ đến cứu ta mau!"
Kẻ nọ ba chân bốn cẳng chạy mất, còn ta thì bị Tống Dực Niên lôi xềnh xệch về vương phủ.
Tại vương phủ, ta lại lần nữa chạm mặt Khương Tử Vi.
Nàng ta đứng ở thế cao ngạo nhìn xuống ta, nụ cười giả tạo đến chướng mắt.
"Nam cô nương, lại gặp nhau rồi."
"Vì sao?" Ta cắt ngang lời nàng ta, "Rõ ràng chỉ cần thả ta đi, ngươi có thể ở bên Tống Dực Niên, cớ sao lại giúp y?"
Chuyện Liễu Vô Cữu đưa ta rời đi chẳng ai hay biết, chỉ có khoảnh khắc rèm xe bị gió thổi lên, ta và Khương Tử Vi đã bốn mắt giao nhau.
"Vì sao ư..." Khương Tử Vi dùng khăn lụa lau lau đầu ngón tay, "Nếu để ngươi đi, trong lòng chàng vĩnh viễn sẽ có ngươi."
"Chỉ khi để ngươi c.h.ế.t đi trong lòng chàng, ta mới xem như thắng cuộc thật sự."
"Vì sao phải tranh thắng thua?" Ta lại hỏi.
Nàng ta khựng lại, lời thốt ra nghe như một câu thoại vô thức đã học thuộc lòng.
"Ta và chàng thanh mai trúc mã, nếu không phải ngươi xuất hiện..."
Ta lần nữa ngắt lời nàng ta, "Nếu không có ta, cũng sẽ có người khác thôi."
"Y hiện giờ say mê ta, sau này cũng sẽ say mê người khác."
"Dù y có không làm gì, ngươi cũng sẽ nghi ngờ y có ý với những nữ nhân khác."