3.
Ta vừa định giải thích, nam nhân đã liếc nhìn trái phải, đám tùy tùng phía sau đều lùi lại mười bước.
Nam nhân hạ giọng, “Không sao, lời tại hạ nói vẫn y như cũ.”
“Trai tráng kinh thành mặc cô nương chọn lựa, có tại hạ ở đây, cô nương không cần lo lắng.”
Ta thấy đầu óc thư sinh này cũng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn hỏi lại một câu.
“Thế còn kim ngân vạn lượng…”
Thư sinh chìm đắm trong suy nghĩ riêng, “Ừm… Mấy vị nhà vương phủ nếu cô nương ưng ý… Cũng không thành vấn đề lắm…”
“Chỉ là mấy vị trong hoàng thành thì hơi phiền phức, cần phải tính toán kỹ hơn một chút…”
“Cô nương dung mạo thế này, tại hạ chỉ cần… ừm… Như thế không ổn, sau này e là không bảo vệ được cô nương…”
Ta càng nghe càng thấy ngàn vạn lượng vàng của mình chắc chắn bay màu rồi.
Ta đặt đệ đệ xuống, gọi vọng vào bếp một tiếng.
“Phụ thân!”
Phụ thân cầm d.a.o đi ra.
Vừa thấy con d.a.o ta đã tối sầm mặt mày, sao phụ thân lại vào bếp nữa rồi?
Phụ thân nhìn thư sinh, cũng ngớ người ra, “Đây là?”
Thư sinh vội vàng hành lễ, “Tại hạ Liễu Vô Cữu, đến đây báo đáp ân cứu mạng của A Vô cô nương.”
Ta vội vàng bổ sung, “Phụ thân ơi, hắn muốn quỵt ngàn vạn lượng vàng của con, đổi bằng mấy gã trai kinh thành đó phụ thân!”
Phụ thân à, phụ thân cứ c.h.é.m gã đi cho rồi.
Liễu Vô Cữu nghe vậy vội vàng xua tay, “A Vô cô nương cô nương hiểu lầm rồi, kim ngân và lang quân, đều là lời hứa của tại hạ.”
Ta nhìn phía sau hắn, nhíu mày.
“Nhưng mà ngươi có mang kim ngân đến đâu.”
Liễu Vô Cữu bật cười, “Tại hạ không có nhiều kim ngân đến vậy, phần lớn đều là cửa hàng ở kinh thành, đợi cô nương cùng tại hạ hồi kinh, tại hạ sẽ giao tận tay cô nương.”
“Sổ sách, nhân thủ, cần cô nương đích thân nghiệm thu.”
Mày ta vẫn chưa giãn ra được.
Đầu óc ta vốn chậm chạp, mấy cái vụ buôn bán làm ăn này khó quá là khó với ta, ta vẫn thích vàng bạc trắng trợn hơn.
“Ta không cần cửa hàng, ta chỉ cần kim ngân thôi.”
Liễu Vô Cữu ngẩn người, “Vậy… Tại hạ về trước bán hết cửa hàng đi, đổi thành kim ngân rồi quay lại nhé?”
Hắn ngập ngừng một chút, “Chỉ là tiền bạc đối với nhà thường dân mà nói, e là mầm họa, nơi đây lại không phải địa bàn quản hạt của tại hạ, nếu vì tại hạ báo ân mà khiến cô nương gặp tai ương, chẳng phải tại hạ thành kẻ ân tướng cừu báo sao?”
Phụ thân nghe được đoạn đối thoại của bọn ta, gọi vọng vào trong nhà một tiếng.
Mẫu thân mắt đỏ hoe đi ra, bảo ta đi theo mẫu thân vào trong.
Liễu Vô Cữu nghe vậy liền lùi lại hai bước, nói sẽ đợi ở ngoài.
Mẫu thân dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, rồi nắm lấy tay ta, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lại rơi xuống.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, đã không tránh được, vậy thì cứ đi đi.”
Mẫu thân ân cần dặn dò, “Chỉ là mấy lời sau đây, mẫu thân mong con sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Ta có chút hoảng hốt, “Mẫu thân ơi, con không muốn đi kinh thành với hắn, con muốn ở bên cạnh phụ thân mẫu thân.”
Mẫu thân xoa đầu ta, cẩn thận vén mấy sợi tóc mai ra sau tai.
“A Vô à, từ cái khắc con cất tiếng khóc chào đời, mẫu thân đã nghĩ rồi, nhất định phải để A Vô của mẫu thân sống một đời vui vẻ hạnh phúc.”
“Nhưng mà mẫu thân vô dụng, chỉ sợ ngăn cản con, tai họa sẽ đổi sang một hình thức khác, càng tàn khốc hơn mà giáng xuống đầu con, đến lúc đó, mới thật sự là phòng không xuể.”
Mẫu thân há miệng muốn nói, nhưng ta chẳng nghe thấy tiếng.
“Mẫu thân ơi, tai con hình như bị điếc rồi, chẳng nghe thấy mẫu thân nói gì cả.”
Mẫu thân mím môi, hít một hơi thật sâu, “Không sao, A Vô con nhớ kỹ cho mẫu thân, một đoạn tình cảm tốt đẹp sẽ khiến con cảm thấy vui vẻ.”
“Nếu có một ngày con cảm thấy không vui, dù khó khăn đến đâu, mẫu thân vẫn mong con có thể dứt khoát buông bỏ.”
Mẫu thân lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội và một chiếc sáo trúc.
“Nếu gặp chuyện khó, con hãy cầm ngọc bội này đi tìm người có quyền lực lớn nhất, người đó sẽ giúp con vô điều kiện một lần, nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, con phải nắm chắc.”
“Nếu gặp nguy hiểm, hãy thổi sáo trúc, sẽ có người đến cứu con.”
Mẫu thân đặt hai thứ vào lòng bàn tay con, nắm chặt lại.
“Chuyện cuối cùng, phụ thân mẫu thân mãi mãi là chỗ dựa của con, nếu chịu ấm ức thì cứ về nhà, phụ thân mẫu thân che chở được cho con.”
Mẫu thân nghiến răng, trịnh trọng lặp lại lần cuối.
“A Vô, con nhớ kỹ, không ai có thể dùng phụ thân mẫu thân để uy h.i.ế.p con, phụ thân mẫu thân là vũ khí của con, không phải nhược điểm.”
Mẫu thân không nhịn được nữa, ôm chặt con vào lòng, nước mắt rơi xuống mặt con, hòa lẫn với nước mắt của con.
“Đường đời tuy con phải tự mình bước đi, nhưng phụ thân mẫu thân luôn dõi theo con, ngàn vạn lần đừng tự đẩy mình vào đường cùng.”
4.
“A Vô, cái tia hy vọng mong manh kia, con nhất định phải nắm chặt lấy, con nhất định phải nắm chặt, biết chưa?”
Ta không hiểu, “Mẫu thân ơi, tia hy vọng mong manh đó là gì ạ?”
Mẫu thân lắc đầu, “Mẫu thân không biết, nhưng nếu con gặp phải, nhớ lại lời mẫu thân nói hôm nay, con sẽ hiểu.”
Mẫu thân chỉnh lại vạt áo cho ta, lấy ra một bọc hành lý đưa cho ta, “Đi đi, A Vô.”
Ta không hiểu vì sao mẫu thân nhất định phải để ta và Liễu Vô Cữu đến Kinh thành, nhưng mẫu thân là mẫu thân thông minh nhất trên đời, lời mẫu thân nói, nhất định phải nghe theo.
Ta và Liễu Vô Cữu đi ròng rã cả tháng trời mới đến Kinh thành.
Nơi này phồn hoa đô hội, nhưng ta chẳng mấy hứng thú.
Liễu Vô Cữu nói, với người ngoài sẽ nói ta là muội muội của hắn, nên đương nhiên hắn cũng sẽ ở trong phủ.
Hắn chắc là một vị quan lớn, cái phủ viện năm gian nhà, có cả tiểu kiều lưu thủy, còn trồng không ít cây hải đường, đẹp đến nao lòng.
Liễu Vô Cữu vừa dẫn ta vào trong vừa giới thiệu.
“Nội tử ta thích nhất là hải đường, nên ở đây trồng rất nhiều cây hải đường, nhưng viện của A Vô muội thì không trồng, muội có thể trồng cây cối hoa cỏ mà muội thích.”
“Vốn dĩ là muốn trồng, nhưng Vãn Tình nói mỗi cô nương đều có loài hoa mình yêu thích, viện của muội vẫn là để muội tự làm chủ thì tốt hơn.”
Nhắc đến thê tử, thần sắc Liễu Vô Cữu dịu dàng hẳn, tình ý trong mắt như muốn trào ra.
“Lần đầu gặp mặt, bọn ta chính là gặp nhau dưới cây hải đường, nàng ấy giống như một nàng tiên hoa vậy, cười tủm tỉm nhìn ta.”
Hắn luyên thuyên kể những chuyện vụn vặt, từng câu từng chữ đều không rời thê tử.
Cuối cùng hắn dẫn ta vào từ đường, từ đường rộng lớn, chỉ có một bài vị.
Hắn dẫn ta bước lên phía trước, mắt híp lại cười.
“Vãn Tình, vị này chính là ân nhân cứu mạng mà ta đã kể với nàng đó.”
“A Vô cô nương sẽ tạm thời ở lại nhà chúng ta, ở chính cái viện mà nàng chọn đó.”
“Hoa hải đường lại nở rồi, Vãn Tình, nàng bao giờ mới về thăm ta đây?”
Ta nhìn bài vị, thắp một nén hương.
Ta nghĩ, nàng ấy nhất định là một người rất tốt.
Nếu nàng ấy còn sống, bọn ta nhất định có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Liễu Vô Cữu lại gọi quản gia đến, bảo người sắp xếp chăm sóc ta cho chu đáo, rồi lấy ra một chồng khế ước cửa hàng đưa cho ta.
“Ngày mai chưởng quỹ các cửa hàng sẽ đến, dù là bán hay tiếp tục làm ăn, đều do cô nương làm chủ.”
Nhưng không ngờ, chưởng quỹ còn chưa đến, thiệp mời đã tới trước.
Quản gia nói, Công chúa mở tiệc hoa, nói là Liễu Vô Cữu tìm được muội muội, muốn để ta và các quý nữ Kinh thành quen biết nhau.
Nghe danh hiệu Công chúa đã thấy rất lớn, ta hỏi quản gia ta có phải đi không?
Quản gia cúi đầu, “Lão gia dặn, cô nương muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, không sao cả.”
Ta nhìn chồng giấy dày cộp trên bàn, “Vậy thì đi vậy.”
Ta ở Kinh thành không lâu, không cần thiết phải gây thêm phiền phức cho Liễu Vô Cữu.
Hắn đối đãi với ta tốt như vậy, khiến mỗi lần ta nhớ tới chuyện mình đã cho hắn ăn bánh bao, đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Thay y phục xong, ta liền lên xe ngựa mà quản gia đã chuẩn bị cho ta.
Vừa vào cửa lớn phủ Công chúa, tiếng ồn ào vốn có lập tức im bặt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Có tò mò, có khinh thường, có chế giễu, chỉ duy nhất không có ánh mắt thiện ý.
Ta không hề né tránh, cứ thế đi thẳng đến chính giữa, hướng về vị Công chúa mặc hoa phục, cài trâm vàng trên đầu hành lễ.
Công chúa sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn cười híp mắt nhìn ta, “Quả nhiên là từ thôn quê lên, chút quy củ cũng không có.”
Lời nàng ta vừa dứt, xung quanh liền vang lên một tràng cười chế nhạo.
“Vị Liễu đại nhân kia giàu có như vậy, sao cũng không sắm sửa cho muội muội chút trang sức?”
“Vị muội muội này và Liễu đại nhân trông cũng không giống nhau lắm nhỉ, họ cũng không giống, không biết là muội muội ruột hay muội muội tình nhân.”
“Nói bậy bạ gì đó, nếu để lọt vào tai Liễu đại nhân, lang quân nhà ngươi lại chẳng bị vạ lây.”
“Ôi chao, đều là lời nói đùa thôi mà, muội muội nghe xong rồi quên đi cho rồi.”
Ta gật đầu, “Yên tâm đi, ta sẽ một chữ không sót kể lại cho huynh trưởng nghe hết.”
Lời này vừa lọt vào tai, sắc mặt những người ở đây liền đồng loạt biến đổi.
Công chúa thu lại ý cười, “Các vị muội muội đây chẳng qua là thẳng thắn một chút thôi, Nam tiểu thư không cần để bụng.”
“Ồ, thì ra đây ở Kinh thành gọi là thẳng thắn à?” Ta như có điều suy nghĩ gật gù, quay sang nhìn các cô nương vừa lên tiếng khi nãy, lần lượt đánh giá từng người một.
“Màu hồng phấn non nớt, vị cô nương này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”