Văn án:
Từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta rằng, chớ có mà rước dã nam nhân bên đường về, bọn chúng chỉ giỏi lừa tình gạt của con, cuối cùng còn khiến con thân tàn ma dại.
Ấy vậy mà khi ta gặp gã thư sinh đói lả bên đường, vẫn mủi lòng cho hắn ba cái bánh bao.
Quả nhiên không sai, thư sinh nọ mở miệng đòi báo ân.
Ta bèn hỏi thẳng, có muốn cưới ta không?
Thư sinh mặt đỏ bừng bừng, vội xua tay từ chối, “Tại hạ đã có ý trung nhân, không thể cưới cô nương.”
Ta lặng lẽ rụt tay đang lăm lăm con dao liêm giấu sau lưng.
“Nhưng mà…”
Ta lại siết chặt cán dao, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
“Ta có thể hứa với cô nương kim ngân vạn lượng, trai tráng kinh thành mặc cô nương chọn lựa.”
Ơ hay???
Mẫu thân ơi, sao lời mẫu thân dạy hình như có gì đó sai sai thì phải.