7.
"Một khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm, sẽ chẳng thể nào nhổ tận gốc được nữa."
"Khương Tử Vi, thế gian này đâu phải không có chuyện một đời một kiếp một đôi người, chỉ là mắt ngươi đã bị Tống Dực Niên che mờ, nên không thấy đó thôi."
Khương Tử Vi bỗng bật dậy, thân hình lảo đảo, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc này Tống Dực Niên xông vào, vội vàng bế nàng ta lên.
"Nàng có giận cứ trút lên ta, Vi Vi thân thể vốn yếu nhược, nàng hà tất phải đối xử với nàng ấy như vậy."
Vừa nói y vừa vội vã rời đi.
Một kẻ mắt mù, một kẻ mắt và tim đều mù, ta đúng là dư hơi mà nói ra những lời vô nghĩa này.
Ta dứt khoát ngả lưng lên giường đánh một giấc no say.
Khương Tử Vi không còn đến nữa, Tống Dực Niên ngược lại đến rất siêng năng.
Chỉ là mỗi lần y muốn giãi bày tâm sự, ta liền bắt đầu trả lời nhăng cuội.
"A Vô, đây là diều giấy ta đã hứa mua cho nàng, nàng từng nói..."
"Chẳng lẽ phủ Vương gia không thể đổi đầu bếp khác sao? Đậu hũ non sao lại bỏ đường? Phải là vị cay tê mới đúng chứ!"
"A Vô, đợi đến khi chúng ta thành thân sẽ sinh một đứa con gái..."
"Ngươi muốn mua lừa? Cưỡi ngựa không tốt sao? Vì sao lại muốn cưỡi lừa?"
"A Vô, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời..."
"Thôi bỏ đi, hay là đổi đầu bếp trước kia về đi, kẻ này còn chẳng bằng người trước nữa."
Tống Dực Niên tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng buồn lai vãng nữa.
Còn ta, thì cứ thế đếm từng ngày chờ phụ thân mẫu thân đến đón.
Thời gian Tống Dực Niên ghé qua càng lúc càng ít, thời gian Khương Tử Vi xuất hiện lại càng lúc càng nhiều.
"Nghe nói phụ thân mẫu thân ngươi đang trên đường đến đây rồi, A Vô vô dụng, ngươi không hiểu sao, thế giới này chỉ có quyền thế mới khiến người khác chịu nghe lời ngươi nói."
Ta lắc đầu, "Không, là ngươi không hiểu mẫu thân ta."
Khương Tử Vi thương hại nhìn ta, tựa hồ cho rằng ta đã phát điên rồi.
"A Vô, vì sao ngươi không trốn đi, chẳng phải ngươi không yêu chàng sao?"
Ta nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc, "Nhỡ đâu ta trốn y lại đánh gãy chân ta thì sao?"
"Sống yên ổn không tốt sao? Nhất định phải đi chọc giận kẻ muốn hại mình?"
Khương Tử Vi im lặng, ta biết Tống Dực Niên hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.
Nàng ta lại đổi sang đề tài khác.
"Liễu đại nhân vì cứu ngươi mà khắp nơi đối nghịch với Vương gia." Tay nàng ta khẽ vuốt ve gương mặt ta, "Ngươi dáng dấp xinh đẹp, bản lĩnh quyến rũ người khác cũng chẳng kém."
Ta vội vàng gạt tay nàng ta ra, "Đừng ăn nói lung tung, coi chừng Vãn Tình tỷ tối đến tìm ngươi đó."
Nàng ta hiếu kỳ hỏi nàng, "Vãn Tình là ai?"
Ta trợn tròn mắt, "Vậy mà ngươi không biết?"
Ta cố ý hạ thấp giọng, dẫn dụ Khương Tử Vi cúi đầu ghé sát lại.
"Câu chuyện này, phải kể từ rất lâu rất lâu về trước..."
Về sau, Khương Tử Vi mỗi ngày chưa sáng đã đến, buổi tối mắt sưng húp mới rời đi, hễ gặp Liễu Vô Cữu liền lập tức đỏ hoe mắt, lau nước mắt, khiến Tống Dực Niên ghen tuông không biết bao nhiêu lần.
Đó là phiên bản tổng hợp những câu chuyện kể trước khi ngủ của mẫu thân ta.
Ta không phải người tạo ra câu chuyện, ta chỉ là người truyền đạt câu chuyện mà thôi.
Tống Dực Niên càng ngày càng tiều tụy, cả người như bị yêu tinh hút cạn tinh khí.
Khương Tử Vi thừa lúc y không có mặt, lén lút đến tìm ta.
"Tống Dực Niên muốn hạ tình nhân cổ cho ngươi, ngươi mau trốn đi."
Tình nhân cổ, nghe thôi đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nhưng mẫu thân từng dặn, nếu lạc đường không được chạy lung tung, phải ngoan ngoãn ở yên tại chỗ chờ mẫu thân quay lại đón.
Khương Tử Vi nghe ta nói vậy, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
"Đầu óc ngươi có vấn đề à? Hắn sắp hạ cổ cho ngươi rồi mà ngươi còn không trốn?"
"Ta trốn mèo trốn chuột là nhất đó."
"Nhưng mà..." Ta liếc nhìn Khương Tử Vi, "Ai mà biết được ngươi có lại bán đứng ta lần nữa hay không."
Khương Tử Vi ngẩn người hồi lâu, lâu đến mức ta tưởng nàng ta sẽ hóa đá luôn rồi, nàng ta bỗng bật cười.
"Nếu ngươi không nhắc, ta suýt chút nữa đã quên mất, ta và hắn vẫn còn chút tình ý."
Khương Tử Vi không nói thêm gì, chỉ lén đưa cho ta chìa khóa phòng.
"Chỗ ngươi trốn đừng nói cho ai biết, kể cả ta."
Cuối cùng, lúc rời đi nàng ta chợt quay đầu lại.
"A Vô, chúng ta là bạn bè sao?"
"Không phải."
Từ giây phút nàng ta mật báo cho Tống Dực Niên, ta và nàng ta đã định sẵn sẽ không thể là bạn bè.
Giống như mẫu thân từng nói, một khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm, sẽ chẳng thể nào nhổ tận gốc được nữa.
Bạn bè là người để trao gửi bí mật, ta sẽ không trao bí mật của mình cho Khương Tử Vi.
Khương Tử Vi nghe được câu trả lời thì không nhìn ta nữa, một mình rời đi.
Đêm đen gió lớn, ta cầm chìa khóa Khương Tử Vi đưa mở cửa, sau đó lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Tống Dực Niên, bí mật trốn xuống gầm giường.
Mẫu thân từng nói, "đèn dưới chân tối", là nơi người ta dễ dàng bỏ qua nhất.
Quả nhiên không bao lâu sau, nàngta đã nghe thấy tiếng người ồn ào náo động, còn có tiếng Tống Dực Niên nổi trận lôi đình.
Ngay sau đó, cửa phòng bật mở, một tiếng kêu đau đớn vang lên, ta thấy Khương Tử Vi ngã vật ra đất.
Bốn mắt giao nhau, giống như cái liếc mắt thoáng qua trên xe ngựa ngày hôm ấy.
Lòng bàn tay ta bất giác đổ mồ hôi.
Một bàn tay to lớn chụp xuống, hung hăng túm lấy tóc Khương Tử Vi, trâm cài bị giật đứt, ngọc trai lăn lóc đầy đất.
Giọng Tống Dực Niên âm ngoan vang lên, "Ngươi ngày ngày đến tìm nàng ấy, giờ lại nói không biết nàng ấy đi đâu?"
"Khương Tử Vi, ngươi cho rằng bổn vương là kẻ ngốc chắc?"
Lại thêm một tiếng vang giòn giã nữa.
Khương Tử Vi mềm nhũn ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu.
"Khương Tử Vi, đừng tưởng rằng bổn vương không biết tâm tư của ngươi, bổn vương nói cho ngươi biết, nếu không tìm được A Vô, bổn vương sẽ bán ngươi vào kỹ viện!"
Tống Dực Niên giận dữ bỏ đi, chỉ còn lại Khương Tử Vi và ta trong căn phòng này.
Khương Tử Vi ngồi dậy, tựa lưng vào mép giường.
"Nếu có cơ hội được ngắm mưa giăng Giang Nam và hoàng hôn sa mạc thì tốt biết mấy."
Ta không lên tiếng, Khương Tử Vi cũng không đợi ta đáp lời.
Nàng ta đứng dậy, chỉnh lại chiếc ghế đẩu chắn trước mặt ta, sau đó mới rời đi.
Hai ngày sau, ta cuối cùng cũng nghe được tiếng mẫu thân gọi.
Ta bò ra khỏi gầm giường, cảnh giác ngó nghiêng bốn phía rồi lao thẳng vào lòng mẫu thân.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Con ngoan, mẫu thân biết con làm được mà, mẫu thân biết con làm được!"
"Chúng ta về nhà thôi!"
Trong sân, Tống Dực Niên nằm sóng soài trên đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Quay đầu nhìn lại, Khương Tử Vi ngồi bất động trên hòn giả sơn cách đó không xa, lỗ thủng trên bụng đã khô cạn máu.
Vết thương ấy, là do kiếm trong tay Tống Dực Niên gây ra.
Khương phủ không thừa nhận đứa con gái cấu kết với Tống Dực Niên tạo phản này, thế là ta chôn cất nàng ta ở Giang Nam.
Không ngắm được hoàng hôn sa mạc, vậy thì ngắm mưa bụi Giang Nam vậy.
...
Trở lại tiểu viện quen thuộc, đệ đệ nhào tới ôm chặt lấy bắp chân ta.
"Tỷ... tỷ cuối cùng cũng về rồi..."
"Không thể để một mình đệ chịu khổ nữa rồi..."
Trong lòng ta chợt thấy bất an, vừa xoay người muốn đi thì thấy phụ thân đã thoăn thoắt chắn ngay trước cửa.
"Con gái ngoan về rồi à, vất vả rồi, vừa hay phụ thân hầm canh lê tuyết gà rồi, thanh phổi bổ dưỡng lắm, mau đến nếm thử đi."
Phụ thân ơi phụ thân có nghe xem phụ thân đang nói cái gì không vậy!
Ta nhìn Liễu Vô Cữu cùng mẫu thân đến đây, mừng rỡ vô cùng.
"Liễu đại nhân mau vào, phụ thân ta đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cả rồi!"
Liễu Vô Cữu ngẩn người, "Vậy tại hạ xin phép không quấy rầy nữa."
...
Gió hòa nắng ấm, tiếng cười nói rộn ràng, tựa như đang ăn mừng cho một khởi đầu cuộc sống mới.
-Hoàn-
8.
Ta là một kẻ xuyên sách, bị cốt truyện thao túng, ta gần như đã liều cả nửa cái mạng, cuối cùng cũng đổi được những ngày tháng sống bên người mình yêu.
Nhưng đến khi con gái ta chào đời, ta mới biết, thì ra ta xuyên vào tiền truyện của quyển sách ấy.
Mà con gái ta mới chính là nữ chính c.h.ế.t thảm trong sách.
Mà căn nguyên của tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ vì nó lòng tốt bộc phát, nhặt nam chính Tống Dực Niên về nhà.
Ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Con gái đáng thương của ta, ta nhất định sẽ không để con lại bị cốt truyện thao túng, đánh mất mạng sống.
Ta và phu quân dời khỏi nơi ở đã định trước, đổi sang một ngọn núi khác.
Ngày ngày ta dặn dò con gái không được nhặt đàn ông lạ về nhà, dạy nó tự lập tự cường, đưa nó đi khắp nơi du ngoạn, để lòng nó về sau không bị sự phồn hoa nơi kinh thành trói buộc.
Nhưng dù đã như vậy, đến khi con gái nói với ta nó đã cứu một người, một cảm giác bất lực bị vận mệnh thao túng lại ập đến cõi lòng ta.
Giây phút ấy, ngoài khóc lóc, ta thế mà chẳng biết phải làm sao để cứu con gái mình.
Ta biết trốn tránh không phải là cách, việc dời nhà chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nếu cứ né tránh mãi, nếu cốt truyện bị cải biên quá nhiều, vậy thì ngay cả ưu thế duy nhất này ta cũng chẳng còn.
phụ thân mẫu thân thương con, lo tính kế xa xôi.
Ta bảo phu quân tìm đến người mà con gái đã cứu kia.
Liễu Vô Cữu, một kẻ thông minh lại bạc mệnh.
Hắn cho rằng làm quan có thể cho người mình yêu một chốn dung thân, có thể thi triển hoài bão của mình.
Nào ngờ kinh thành bề ngoài khoác áo choàng phồn hoa, thực chất là một nơi ăn thịt người không nhả xương.
Đợi đến khi người của phu quân đến nơi, thê tử của hắn đã c.h.ế.t nơi thâm cung rồi.
Ta và hắn đạt thành một giao dịch, hắn giúp con gái ta, ta giúp hắn báo thù.
Ta biết, ở những nút thắt quan trọng của cốt truyện, nếu xảy ra thay đổi, vậy thì con gái sẽ không còn bị cốt truyện thao túng nữa.
Việc hắn cần làm chính là lặng lẽ chờ đợi cốt truyện đẩy đưa, trở thành quân cờ ám chủ chốt của chúng ta.
Ta thức đêm nghiền ngẫm lại mấy điểm mấu chốt trong cốt truyện, muốn nói cho con gái biết, lại phát hiện nó không thể nghe thấy.
Ta biết, cốt truyện đã bắt đầu rồi.
Ta chỉ có thể úp mở nói với nó, phải dũng cảm thoát khỏi gông cùm tình ái, đừng chịu bất cứ ủy khuất và uy h.i.ế.p nào.
Nhưng tận mắt nhìn con gái từng bước đi trên con đường thập tử nhất sinh, ta vẫn không kìm được mà khóc đến suýt ngất đi.
Theo như ước định, Liễu Vô Cữu ngày ngày viết thư báo cho chúng ta biết chuyện của con gái.
Nhìn nó từng bước chìm đắm trong bể tình, lòng ta như bị xé rách.
Những ngày triền miên giày vò, cuối cùng, trong thư nói con gái sắp gặp bệ hạ.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nước mắt rơi xuống.
Nó đã thay đổi cốt truyện rồi.
Miếng ngọc bội kia, là năm xưa khi ta cứu bệ hạ đương triều, người đã tặng cho ta.
Lúc rời đi, người nói, đó là một lời hứa cho phép ta quay đầu.
Nhưng ta chưa từng một lần quay đầu.
Năm xưa ân oán giữa ta và người theo sự kết thúc của cốt truyện mà hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng vì con gái, ta vẫn lấy ra miếng ngọc bội này.
Cái gọi là tự tôn, trước tính mạng của con gái, chẳng đáng là gì cả.
A Phục báo với ta, thất bại rồi.
Có một thế lực quỷ dị khiến hắn không thể mang con gái đi.
Ta nhìn phu quân, đưa con trai cho chàng, cùng A Phục rời đi.
Tuyến tình cảm nam nữ đã có biến chuyển, nhưng tuyến chính thì vẫn chưa thay đổi lớn.
Tống Dực Niên lòng lang dạ sói, vẫn chuẩn bị bức cung để tự mình làm hoàng đế.
Dưới sự dẫn dắt cố ý của Liễu Vô Cữu, y hành động càng thêm gấp gáp.
Ta vào cung gặp hoàng đế, nói cho người biết kế hoạch của Tống Dực Niên.
Như vậy, cốt truyện tựa như con ngựa hoang mất cương, chẳng thể nào quay đầu lại được nữa.
Đợi đến khi ta đến phủ Tống Dực Niên, y vừa mới g.i.ế.c c.h.ế.t nữ phụ Khương Tử Vi.
Cốt truyện đã loạn thành một nồi cháo, nhưng Khương Tử Vi vẫn cứ c.h.ế.t dưới tay Tống Dực Niên.
Hoàng đế đích thân hạ lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Dực Niên, đến đây, con gái ta cuối cùng cũng được trùng sinh.
-Hết-