Sau khi trấn an tất cả mọi người xong thì Lạc Hy vẫn đi làm như thường lệ chỉ khác một điểm là anh hai cô Lạc Trình đề nghị đưa cô đi làm dù cho có từ chối bao nhiêu lần nhưng hình như lời nói ra bị phản tác dụng thế là hằng ngày Lạc Trình sẽ đưa đón cô đi làm.
Lạc Trình thường sẽ tới sớm hơn thời gian tan làm của cô 15 phút, anh thà chờ đợi chứ anh rất sợ phải nghe chuyện gì xảy ra với em gái chỉ cần một sơ suất nhỏ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cô nhìn ra ngoài bất đắc dĩ thở dài hôm qua có lẽ cô đã doạ cả nhà sợ một phen. Mỗi ngày anh đều đến đón nhưng hôm nay có lẽ là anh bận công tác nên không thể đón anh kêu cô bật định vị lên và chú ý an toàn, hôm nay là ngày nghỉ có lẽ là ngày thoải mái Lạc Hy nhờ tài xế chở cô đến trung tâm mua sắm.
Nếu không phải hôm nay Mạch Yên phải về Hàng Châu thì cô đã kéo đi cùng rồi, đi dạo và mua những đồ cần thiết vừa vào khu bán mỹ phẩm sau lưng chợt nghe tiếng một người đàn ông kêu cô, Lạc Hy quay đầu nhìn thì bóng dáng cao lớn người nọ đã đứng trước mặt sừng sững như một ngọn núi có thể che chở cho bất kì ai “Lạc tiểu thư lại gặp nhau rồi.”
“A, anh cũng đến để mua sắm sao.” Phó Cảnh nhìn khom xuống tuy Lạc Hy có một chiều cao là 1m81 nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu, trong lòng anh thấy vui sướng không ngờ lại gặp cô ở đây.
“Không có tôi tới đây để bàn một vụ làm ăn không ngờ lại gặp cô ở nơi này, xin chào tôi tên Phó Cảnh.”
Phó Cảnh cái tên nghe rất quen nhưng Lạc Hy không nhớ đã nghe qua ở đây rồi, khi cô suy nghĩ thì trong tiềm thức nhíu chặt mày đôi môi mím lại.
Phó Cảnh nhìn biểu cảm nhăn nhó của cô khiến anh khó chịu trong lòng chẳng lẽ gặp anh cô khó chịu đến mức cau mày hay sao.
Lúc này Lạc Hy mới nhớ ra lên tiếng “Tôi từng nghe qua tên của anh rồi, trong giới thượng lưu thường đồn đại rằng anh rất ít khi xuất hiện là nhân vật bí ẩn, mưu mô máu lạnh vô tình."
Vừa nói dứt câu trợ lí bên cạnh Phó Cảnh đã run lên trên trán túa mồi hôi tiểu thư cô có biết mình đang nói gì không. Nói xong cô chợt nhận ra mình lỡ lời theo phản xạ lấy tay che miệng đôi mắt liếc nhìn người đàn ông trước mặt không chút biểu cảm cô âm thầm bổ sung thêm một câu.
“Nhưng mà tôi thấy đó chỉ là lời nói từ một phía, dù sao hai hôm trước anh cũng đã cứu tôi, ừm tôi thấy anh không giống như lời đồn đại bên ngoài cho lắm.” Bầu không khí trở nên căng thẳng cho đến khi anh lên tiếng “Trên thương trường ai cũng phải tàn nhẫn với người khác để tranh giành các mối làm ăn hiền lành không tồn tại trong kinh doanh”.
Lạc Hy gật đầu “Tôi tên Lạc Hy anh có thể gọi tôi là Hy Hy cũng được.” Cô nhìn đồng hồ thời gian hiển thị giữa đại sảnh trung tâm.
“Thứ lỗi tôi có việc phải rời đi nếu có dịp gặp lại nữa thì tôi sẽ mời anh ăn một bữa để trả ân tình đã cứu tôi tạm biệt anh.”
Dứt lời cô gọi điện bảo tài xế đón mình khi bước chân vừa ra khỏi cánh cửa phía sau vang lên giọng nói:
”Chờ đã!" Bước chân Lạc Hy dừng lại ngoảnh đầu nhìn lại người kia đang đi về phía cô “Còn có việc gì sau.”
“Nếu cô không thấy phiền tôi có thể chở cô đi hôm nay tôi cũng không bận.”
“Không…không cần đâu.” Suy nghĩ một lúc “Thôi được rồi như vậy có làm trễ nải công việc của anh không.”
“Không phiền.” Anh còn vui nữa là đằng khác khi mở lời đưa cô đi anh còn sợ rằng cô sẽ từ chối nhưng khi cô đồng ý thì trong lòng đột nhiên có cảm giác kì lạ không nói thành lời.
Trợ lí phía sau đã âm thầm sắp xếp xe cho anh từ lúc anh gọi vị tiểu thư này rồi, bước ra ngoài xe cũng đã tới anh đi đến mở cửa cô do dự vài giây rồi cũng bước vào sau khi hai người thắt dây an toàn anh bật điều hoà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mới hỏi cô “Cô cần đi đâu?”
Vì lần đầu cô đi xe người khác chở nên không được thoải mái khi nghe anh hỏi tâm lí cô lập tức trở nên căng thẳng “Anh chở tôi đến công ty nơi mà anh cứu tôi đi.” Nghe được điểm đến anh bắt đầu khởi động máy chiếc xe từ từ lăn bánh. Suốt đoạn đường đi không ai nói chuyện với nhau làm thời gian như ngưng động đến nơi cô bước ra ngoài thở hắt ra một hơi quá căng thẳng.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đi.”
“Không cần phải khách sáo.”
Cô xoay người bước vào công ty nhưng cô đâu ngờ anh ta cũng đi theo bước chân cô đi nhanh hơn bước vào đại sảnh đồng nghiệp thấy anh liền cúi người gọi một tiếng “Phó tổng.” Cô không tin vào tai mình đưa mắt nhìn người được gọi là Phó Tổng kia.
“Anh là Phó tổng của công ty này!” Lạc Hy không dám tin vào con mắt của mình tay chân luống cuống khom người gọi Phó Tổng rồi nhanh chân bỏ chạy để anh đứng trơ trọi giữa sảnh công ty.
Nhìn thấy hành động lúng túng của cô anh bật cười lần đầu tiên anh gặp một người con gái mà từng biểu cảm trên khuôn mặt từng hành động làm ra đều có thể đáng yêu đến như thế, anh chợt nhận thức được điều gì đó đặt tay mình lên ngực mỗi lần nghĩ đến cô được gặp cô là trái tim của anh lại đập nhanh Phó Cảnh không biết cảm giác này là gì, bây giờ anh chỉ muốn tìm hiểu thêm về cô gái nhỏ này nhiều hơn.
Đi đến phòng làm việc của mình và gọi trưởng phòng vào, năm phút sau tiếng gõ cửa vang lên Phó Cảnh cho gọi người vào dặn dò thật kĩ luôn nhắc đi nhắc lại không được làm khó cô và làm theo những ý muốn của Lạc Hy trong vòng ba tháng.
Trưởng phòng nghe xong đứng hình sốc toàn tập nhìn anh sếp cô nổi tiếng không gần phụ nữ nay lại đánh chủ ý lên một người phụ nữ mà người đó lại là thực tập sinh mới đến. Cô gật đầu nghe theo sắp xếp bước ra khỏi phòng và chạy đến bàn làm việc của Lạc Hy, cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
“Lạc Hy cô quen biết sếp Phó sao?” Nghe trưởng phòng nói vậy cô liền lắc đầu, “Trưởng phòng Lý sao chị lại hỏi em câu này em không quen biết Phó Tổng, chị có nghe qua tin tức hai hôm trước trước cửa công ty xảy ra vụ va chạm với hai cô gái khiến người điều khiển chiếc xe mô tô đó và cô gái bị liên lụy phải nhập viện không?”
“Chị biết chứ nghe nói một trong hai cô gái đó có một cô gái là nạn nhân đầu tiên xém bị đụng trúng nhờ được ai đó cứu mà thoát chết trong gang tấc còn cô thứ hai không được may mắn như vậy, mà sao em lại hỏi như vậy.” Cô thắc mắc.
“Một trong hai cô gái đó người được cứu thoát trong gang tấc chính là em và người cứu em là Phó Tổng.”
“Cái gì người cứu em là Phó tổng!”
Đột nhiên cô hét lớn làm mọi sự chú ý dồn hết vào cô mọi người cũng lập tức đi tới hỏi han tình hình, anh bước xuống thấy cô gái nhỏ bị mọi người vây quanh gương mặt có chút khó xử anh khó chịu lên tiếng:
“Đang còn trong giờ làm việc ai cho các người xúm lại nói chuyện ít công việc quá à, còn nếu ai cảm thấy rảnh rỗi quá thì lên ý kiến tôi có thể tăng công việc thêm cho.” Mọi người xung quanh lập tức di tản ra ai làm việc nấy không dám ngẩng đầu lên nhìn vị Phó tổng kia.
Thấy cô làm lơ anh khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng xoay người rời đi, kể từ lúc anh lên tiếng cô đã chú ý tới anh nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô hối hận vì đến công ty.
********
Phía bên bệnh viện lúc này một người đàn ông băng bó tay và đầu đang ầm ĩ khắp căn phòng khiến bác sĩ và y tá ở đây cảm thấy phiền toái.
“Cũng tại cô ta nếu không tôi đâu có thành ra như thế này thật xui xẻo.” nói rồi anh cầm lấy bình hoa quăng vào cánh cửa.
Một người phụ nữ bước vào phòng nghe tiếng la ầm ĩ cùng tiếng vỡ của thủy tinh nhăn nhó nói:
“Con lại phát điên cái gì vậy đã thành ra thế này rồi còn làm làm loạn hết cả lên.”
“Mụ già bà im miệng lại nếu không phải do con khốn kia thì tôi có nằm trong bệnh viện không.”
Bà bất lực với con trai, đứa nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ học thói hư tật xấu bên ngoài ăn chơi - cờ bạc - đua xe, vì công việc bà bỏ bê con cái không dạy dỗ làm thằng bé bị ảnh hưởng bởi người ba và bạn bè trước khi đến đây bà đã làm một bản chuyển nhượng tài sản căn nhà mới mua cho nó vì muốn bù đắp bà đã thu xếp xong công việc ở nhà dạy dỗ lại nhưng có lẽ đã muộn.
Bà đưa sổ chuyển nhượng và con trai cũng đã kí “Nếu con cứ như vậy thì mẹ sẽ để con tự nhận lấy hậu quả, trên đời này không phải ai con cũng có thể dây vào nếu không may gặp phải những nhân vậy tai to mặt lớn thì không ai có thể cứu được con.”
Chàng trai giận dữ hét lớn lấy trái táo chọi thẳng vào đầu bà “Tôi không cần bà quan tâm tôi phải khiến con nhỏ đó quỳ trước chân tôi cầu xin tôi, tôi sẽ khiến con nhỏ đó sống không yên ở Thượng Hải này.”
Bà cười khổ quyết định rời đi không quay về gia đình này nữa.