Ngày hôm sau anh trở về khu biệt thự riêng ở Hoa Châu Quân Đình anh bước chân vào cửa chợt tiếng chuông trong túi áo rung lên anh nhấc máy lên đầu dây bên kia lập tức báo cáo thông tin điều tra:
“Thưa Phó Tổng việc ngài nhờ tôi điều tra đã có kết quả, tiểu thư đó tên Lạc Hy đại tiểu thư của gia đình Lạc Gia ở Bắc Kinh, nửa mảnh ngọc bội của cô gái đó và của ngài khi ghép lại sẽ thành một miếng hoàn chỉnh, theo thông tin tra được thì cô gái tên Lạc Hy này có hôn ước với ngài hiện đang làm thực tập sinh trong ba tháng ở một nhanh của công ty con của ngài.” Anh im lặng chờ người kia lên tiếng.
“Thực tập sinh." Nghe trợ lí báo cáo xong thì anh mới lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy ạ, vị tiểu thư này đang tham gia một khoá đào tạo quản trị kinh doanh 4 tháng ở trường Đại Học Bắc Kinh.”
“Được rồi anh đi làm tiếp công việc của mình đi”
Nghe xong bản báo cáo anh trầm ngâm suy nghĩ đi lên lầu vào phòng làm việc mở tủ ra cầm cái hộp bằng gỗ được thiết kế tinh xảo mở ra lấy mảnh ngọc và lấy mảnh từ trong túi ra ghép lại thì có được một miếng ngọc bội hoàn chỉnh không có một khe hở.
Phó Cảnh cầm chiếc điện thoại bấm số gọi, bên kia khi nghe tiếng chuông được reo ở phòng khách xuất hiện một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch nhìn thấy tên người gọi thì lập tức nhấn nghe giọng nói dịu dàng phát ra từ trong loa truyền đến “Ngọn gió nào đã khiến cho một người như con gọi cho mẹ vậy.” Lúc này anh mới lên tiếng hỏi về hai miếng ngọc bội.
Tạ Nhu im lặng một lúc mới trả lời: “Sao hôm nay con lại hỏi về chuyện ngọc bội có việc gì sao.”, “Không có gì con chỉ muốn biết nguyên nhân đằng sau hôn ước của con thôi."
Lúc này bà mới kể ngọn nghành về lí do tại sao.
“24 năm về trước em trai của ba con vì ganh tỵ muốn đạp ông từ trên cao đi xuống nên đã bán thông tin cơ mật cho công ty đối thủ khiến ba con đang từ đỉnh cao của sự nghiệp sau một đêm mất sạch tất cả. Sau lúc đó các doanh nghiệp lớn đã dừng hợp tác chấm dứt hợp đồng khiến công ty lâm vào phá sản lúc đó mẹ đề nghị giúp đỡ nhưng ông từ chối ông muốn dựa vào năng lực của bản thân để vực dậy, mẹ cứ tưởng ba của con sẽ buông xuôi nhưng ông ấy vẫn cố gắng tìm mọi cách để cứu lấy công ty không chịu thua trước số phận."
Bà dừng lại một lúc giọng nói có chút nghẹn ngào:
"Ông ấy đi từng công ty nhỏ ở khắp Trung Quốc tìm mọi phương án hạ mình van xin thuyết phục những công ty đã từng đến nịnh nọt ông để được hợp tác kí hợp đồng nhưng họ đẩy ông ra và nói những lời khinh miệt. Ông không ngừng tìm kiếm những doanh nghiệp khác để được kí hợp đồng, nhưng họ không đồng ý mạo hiểm đầu tư vào công ty sắp phá sản sợ sẽ chịu lỗ vốn nặng nề. Có vài doanh nghiệp bạn ba con đồng ý hợp tác nhưng chi phí cần để làm nên dự án đó rất khủng
Ông đi đến Bắc Kinh hy vọng sẽ có ai đó thương tình. Trong lúc ông tuyệt vọng thì nhìn thấy một bài báo nhìn tên công ty là Thương Nghi ghi đang tuyển nhân viên ông nuôi hy vọng và đi đến đó". Lúc nói xong câu này một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
"Ông cứ tưởng sẽ bị đuổi ra nhưng ông chủ ở đó lại nhiệt tình chào đón khi đưa tài liệu ra bàn tay ông run rẩy sợ phải nghe 2 chữ xin lỗi. Thật may ông trời không phụ lòng người doanh nghiệp đó đồng ý hợp tác với doanh nghiệp ông và sẽ trợ giúp công ty ông vực dậy". Nghĩ đến đây bà khẽ bật cười:
“Lúc đó ông vui lắm nghe nói ông còn phải quỳ xuống cảm tạ nữa.”
Phó Cảnh chờ mẹ kể xong câu chuyện thì mới lên tiếng:
“Người giúp Phó Gia là…." Anh kéo dài giọng.
“Là Lạc Gia ở Bắc Kinh ông chủ đó không sợ lỗ vốn đầu tư vào công ty ba con với số tiền khủng và ông ấy cũng tìm ra nguyên nhân và thiếu sót trong bản tài liệu cũng nhờ vậy mà sự nghiệp của ba con trong vòng 5 năm mới được như hôm nay, ba con mang ơn Lạc Gia rất nhiều, những kẻ từng khinh miệt quay lại nịnh nọt cũng nhờ sự việc này ba con mới nhận ra ai mới thật sự là bạn.”
“Còn miếng ngọc bội là như thế nào?” Giọng nói có phần mất kiên nhẫn.
Thằng bé này ngày thường sẽ luôn lắng nghe hết câu chuyện sao hôm nay lại mất kiên nhẫn mà hỏi về miếng ngọc bội không lẽ, trên khuôn mặt bà lộ rõ niềm vui trả lời anh với giọng nói hào hứng:
“Ngọc bội là vật lưu truyền của nhà họ Phó khi hai gia đình hợp ý nhau muốn kết thông gia thì sẽ trao một nửa mảnh cho nhau, trong lúc đó phu nhân Lạc Gia đang mang thai con gái nên ba con đã trao lại miếng ngọc cho gia đình bên đấy giữ tới bây giờ.”
“Con hiểu rồi cảm ơn mẹ, chúc mẹ buổi trưa an lành con cúp máy đây.” Khi cúp máy anh dựa lưng vào chiếc ghế nhắm mắt trong đầu nhớ tới cô gái đó khi cười cô thật đẹp.
*****
Phía bên kia khi Tạ Nhu còn đang ngơ ngác vì con trai tắt máy thì bà đặt điện thoại xuống chạy tới phòng làm việc của Phó Sâm gõ cưa bước vào kể cho ông nghe sự việc vừa xảy ra, khuôn mặt không giấu được tò mò.
“Không lẽ thằng bé suy nghĩ lại rồi à?”
“Tôi không biết bất thình lình A Cảnh gọi điện hỏi sự việc năm đó cùng miếng ngọc bội có vẻ như chúng ta sắp có con dâu rồi, tôi từng gặp con gái Lạc Gia một lần con bé rất xinh đẹp tính tình lại hiền lành lễ phép, tôi rất thích con bé trong lòng tôi đã xem con bé là con dâu là vợ của A Cảnh rồi những đứa con gái khác toàn mưu mô, ngoài con bé đó ra tôi không chấp nhận đứa con gái nào khác.”
Nói xong bà cười tươi đến mức đôi mắt cũng cười theo lộ ra một chút dấu vết người có tuổi, bà đã chăm sóc da rất kĩ nên vết chân chim không lộ ra quá nhiều.
“Ha ha bà đó chuyện hôn ước này nhất định phải thành tôi phải gọi cho Lạc Gia biết mới được.” Vừa định nhấc điện thoại lên gọi Tạ Nhu ngăn cản.
“A Cảnh vẫn chưa xác nhận hôn ước này cho nên đừng báo tin mừng quá sớm kẻo lại thất vọng.”
“Tôi quá nóng vội rồi, cũng may bà nhắc nhở.”
***************
Khi Lạc Hy xuống lầu nhà thì Lạc Trình từ bên ngoài lao vào, “Hy Hy em có sao không? Hôm qua anh nhận được thông báo em xảy ra tai nạn, ba mẹ biết được tin lo lắng muốn bay về.”
“Anh hai bình tĩnh em không sao cũng may là lúc đó có người kéo em lại nên em bình yên không xay xát chút vết thương nào.” Lạc Hy trấn an Lạc Trình cô biết mọi người lo lắng cho mình.
“Em đó đừng để chuyện này xảy ra lần nữa.” Khi anh đang họp thì bất ngờ trợ lí thông báo tin con đường nơi cô làm xảy ra tai nạn lúc đó mặt anh trắng bệt hai tay run rẩy vội vàng chạy về nhà khi vừa bước vào thấy cô lành lặn đi xuống lầu lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp anh được thả lỏng ra.
“Em biết rồi, anh hai quay trở về công ty đi em không sao thật mà.” Anh do dự dặn dò Lạc Hy nhiều lần cô phải hứa với anh lúc này anh mới chịu đi.
Khi cô vừa được buông tha thì hai tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ cả lên, cô đi lại cầm điện thoại thấy tên của Lạc Duy và của ba mẹ cô thầm mắng ai là người đưa thông tin này cho họ biết vậy. Lạc Hy nhấn nghe cuộc gọi của ba mẹ trước:
“Con gái ngoan con có sao không? Ba mẹ sẽ đặt vé về với con ngay.”
Cô xoa xoa ấn đường cau mày trả lời:
“Con không sao ba mẹ đừng lo, con hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Cũng như Lạc Trình ba mẹ dặn dò cô đủ điều rồi mới an tâm cúp máy.
Cầm lấy điện thoại kia gọi lại cho Lạc Duy chưa kịp alo thì đầu dây bên kia hét lớn khiến cho lỗ tai cô đau nhức:
“Bé con em có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy hay em nghỉ làm đi đừng tham gia vào nhiệm vụ gì nữa cả anh ba nuôi em ấm no đến hết đời vẫn được mà.” Lạc Duy cũng nghe được tin rất muốn quay về nhưng vì đang đi công tác ở Anh nên không thể quay trở về ngay lập tức được đành phải nán lại làm xong hợp đồng.
“Anh ba em không sao đừng lo lắng quá với lại em thích công việc này đây là niềm vui của em, mọi người quá bao bọc em rồi em muốn tự mình bước ra khỏi vùng an toàn sự việc lần này đâu phải không phải ai cũng có thể lườn trước được, em hứa sẽ chú ý an toàn.”
“Được rồi anh ba không can dự vào sở thích của em nữa, chú ý an toàn.”
Cô thở dài một hơi thật nhức đầu, cô chọt nhớ ra còn ai đó nữa chưa kịp nói dứt câu giọng nói từ ngoài cửa vang vào “Hy Hy.” Lạc Hy đi đến và thấy Mạch Yên đang vội vã chạy vào đôi mắt đỏ hoe, cô thấy Lạc Hy đứng bình an trước mặt bỗng nhào tới ôm cô vào lòng oà khóc nức nở:
“C…ậu có….có…sao không?” Một tay Lạc Hy vỗ lưng Mạch Yên trấn an nói rằng mình không sao, đi vào nhà đột nhiên bị cô nàng này xoay qua xoay lại như muốn kiểm tra xem có vết thương nào không “Mình không sao thật mà đừng lo lắng nha."
Vừa nói cô rút khăn giấy đưa cho cô gái khóc nhè này chùi nước mắt lúc này Mạch Yên mới dừng khóc “Hừ cậu phải…..” Chưa nói hết câu Lạc Hy đã giành nói trước:
“Rồi rồi tớ hứa sẽ đi đứng cẩn thận nhìn trước ngó sau sẽ không để bạn thân Yên Yên này lo lắng nữa.” Hai cô nàng lúc này mới nhìn nhau cười.
Haizz sau này phải chú ý hơn mới được gia đình này thật đáng sợ.