Sáng sớm hôm sau chuông báo thức của Lạc Hy reo lên thì người nằm trên giường đã dậy từ lúc nào, cô chậm rãi đi đến cầm điện thoại tắt báo thức và đi ra ban công đón ánh bình minh buổi sáng, Lạc Hy chụp một bức ảnh và đăng lên wechat với dòng trạng thái: 

“Bình Minh Ở Thượng Hải Thật Đẹp Cũng Hy Vọng Hôm Nay Là Một Ngày Mai Mắn”

Cô đặt điện thoại xuống và đi đến bên giường lay nhẹ con sâu rượu còn đang ngủ "Yên Yên dậy nào." Mạch Yên xoay người cuộn mình trong chăn chỉ để lại cô là một cái ót.

"……" Đừng trách mình tại sao không kêu cậu dậy. Cô đi vào nhà vệ sinh sửa soạn và cất đồ đạc vào trong vali nhìn xung quanh xem còn bỏ quên gì không thì người trong chăn vươn vai rồi mới từ từ ngồi dậy "Cậu xong rồi à? Đợi mình một chút". Vừa dứt lời cô liền chạy thẳng vào chuẩn bị tây trang.

Xong xuôi Mạch Yên nhìn lại trong gương xoay một vòng hỏi Lạc Yên "Đẹp không?" Mạch Yên mặc một bộ váy dài tới đầu gối, dây áo được thắt nơ - phần eo được thiết kế ôm vào tôn lên vòng eo nhỏ, "Đẹp lắm, đi thôi."

Trả phòng thanh toán xong khi bước ra cửa thì một chiếc xe Audi màu đen đậu sẵn ở trước khách sạn, người đàn ông trong xe mở cửa bước ra tươi cười đi đến nhận lấy hai chiếc vali trong tay họ nhưng có vẻ Lạc Hy không cho lấy đi, người đàn ông đó không ai khác chính là Lạc Duy "Bé Con anh ba sai rồi đừng giận anh nữa mà, anh hứa sẽ tập trung học hỏi anh hai để quản lí công ty." Nói xong anh giơ hai ngón tay lên làm động tác thề.

Phì~

Lạc Hy không nhịn cười được nữa bày ra bộ dạng tinh nghịch “Hừ nếu anh ba còn như vậy nữa thì đừng trách em, em sẽ méc ba cho anh bị trách phạt thế nào.” Nói xong cô buông tay ra để Lạc Duy cất đồ vào trong cốp, xong anh vòng qua cửa ngồi xuống thắt dây an toàn bật điều hoà giọng nói có chút cưng chiều “Bé con thật biết cách hù doạ người khác”.

Mạch Yên thấy vậy ganh tỵ hết sức, chiếc xe từ từ lăn bánh, dừng đèn đỏ anh quay qua hỏi:

"Bé con em có muốn ăn gì lót dạ không? Từ đây tới Bắc Kinh hơn hai tiếng anh sợ em đói nên đã mua một đống đồ ăn để ở ghế sau, Mạch Yên anh không biết em thích ăn gì nên anh mua mỗi thứ một món."

Nói rồi xoay người lấy một hộp chè mè đen sợ còn nóng anh đặt một cái khăn phía đáy hộp rồi đặt trong tay Lạc Hy.

"Anh còn nhớ em thích ăn chè mè đen vào buổi sang sao." Cô kinh ngạc nhìn anh ba. Anh nhìn vào ánh mắt của bé con của anh là biết không tin tưởng anh nói rồi anh trả lời bằng giọng nói có chút tức giận:

"Này này dù anh không chú tâm quan sát vào công ty nhưng việc em gái của anh thích ăn gì thì anh không nhớ ra sao." Tức giận là vậy nhưng trong lời nói toàn sự cưng chiều.

Sau hai tiếng chạy xe thì đã tới Đại Học Bắc Kinh thì cô được anh ba dặn đi dặn lại những lời tương tự với anh hai cô. "Em lớn rồi mà đâu còn như con nít nữa đâu mà anh ba cứ dặn đi dặn lại như ông cụ non vậy."

"Dù em có lớn bao nhiêu thì trong mắt gia đình em vẫn là một đứa trẻ chưa lớn." Anh bổ sung thêm một câu "Em mãi mãi là áo bông nhỏ của anh." Nói rồi Lạc Duy vẫy tay tạm biệt cô, cô xoay qua cầm tay Mạch Yên "Đi thôi".

"Hy Hy tớ thật ganh tỵ với cậu đó, cậu có hai người anh trai lúc nào cũng lo lắng cưng chiều không như tớ chỉ là con gái một trong nhà."

Giọng nói có chút tủi thân.

"Cậu cũng là người nhà của mình mà là chị em tốt của nhau". Gương mặt Mạch Yên mang vẻ đẹp dễ thương mong manh ai nhìn cũng muốn che chở.

Nghe thấy lời Lạc Hy ánh mắt cô có chút đỏ lên.

Khi đi tới chỗ đăng kí nhập học thì được thông báo là sẽ tới lớp đào tạo, vừa bước ra thì có tiếng xì xào bàn tán khắp phòng đăng kí, một chàng trai lạ mặt lên tiếng:

“Cô gái đó là ai vậy nhìn thật xin đẹp.”

“Cô bạn kế bên đi chung cũng dễ thương không kém.”

“Nghe nói hình như hai người bọn họ đến tham gia khóa đào tạo ngắn hạn về quản trị kinh doanh.”

“Đúng đúng lúc nãy tôi có xem qua giấy tờ của cô gái đó rồi đạt điểm tối đa đứng đầu toàn quốc, cô gái kế bên đứng thứ 2 toàn khối.”

“Giỏi vậy sao.”

__________

Lạc Hy và Mạch Yên được học cùng nhau khi lớp học bắt đầu bọn họ được giao cho một nhiệm vụ:

“Các em hãy đến một công ty ở Thượng Hải và làm thực tập sinh trong vòng ba tháng, các em sẽ được một phiếu đóng mộc của nhà trường như vậy các em sẽ được nhận tại những công ty đó và các em sẽ điền báo cáo những gì đã thực tập  và được trong thời gian học tập đó các em đã tích lũy những kinh nghiệm gì. Tôi chúc các em hoàn thành nhiệm vụ thực tập này một cách xuất sắc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."

Lại là Thượng Hải “Hy Hy vậy là chúng ta sẽ phải chia nhau ra để hoàn thành bản báo cáo này." Lạc Yên véo lên gò má mềm mại của cô.

“Cậu cố lên.”

Mạch Yên ôm chầm lấy Lạc Hy khóc nức nở.

“Hy Hy cậu cũng vậy.” Cô vỗ lưng động viên cô bạn khóc nhè này.

Mạch Yên muốn thuê khách sạn ở nhưng Lạc Yên không đồng ý, thế là Mạch Yên được tá túc ở nhà Lạc Hy cho đến khi buổi thực tập kết thúc.

Vì anh hai của cô có tính  sạch sẽ không thích ở khách sạn do thường xuyên đến Thượng Hải để bàn chuyện làm ăn nên đã mua một khu Tứ Hợp Viện để tiện đi lại.

*****

Buổi tối anh hai Lạc Trình vào bếp nấu cơm cho em gái ăn thì Lạc Duy đứng một bên ăn vụng thấy vậy anh liền đánh vào bàn tay đang bóc vụng kia làm ai đó kêu la oai oái

“Không phụ giúp được gì thì đi ra ngoài đừng đứng ở đây cản trở.”

Thế là ai kia ra sofa đọc tài liệu về sản xuất kinh doanh.

Khi Lạc Hy vừa bước xuống thì thấy Lạc Duy ngồi đọc tài liệu một cách nghiêm túc, thấy anh hai đang nấu cơm trong bếp cô liền đi vào bóc một miếng thịt cua, Lạc Trình tưởng Lạc Duy lại vào bóc vụng định xoay người giơ chân đạp nhưng khi nhìn qua thấy cô nhóc này thì liền hạ chân xuống.

Lạc Hy thấy anh phát hiện cúi đầu như đứa trẻ sắp bị mắng nhưng lại nghe một tiếng cười khẽ như một chú mèo vừa trộm được miếng thịt lớn.

Đáy mắt Lạc Trình thoáng qua một tia bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều “Hy Hy em đi ra ngoài đi chừng nào xong anh bưng ra, em vừa tắm xong đừng để quần áo ám mùi khói.”

Nghe vậy Lạc Duy mới ngẩng đầu lên gập máy tính vào đi tới bên cạnh vỗ đầu cô “Em đi lên kêu Mạch Yên xuống ăn cơm đi anh ba sẽ bưng đồ ăn ra.” Nói rồi anh xoắn tay áo lên và bưng từng món ra bàn.

Khi bước xuống lần nữa thì đồ ăn đã được bưng ra và bài trí đẹp mắt, làm Mạch Yên phải dụi mắt mấy lần

"Wow đồ ăn nhìn ngon quá Hy Hy kiếp trước cậu cứu cả thế giới hay sao mà lại đối xử như một công chúa vậy."

Lạc Hy nhìn hai người anh thì nở nụ cười tươi "Ăn thôi kẻo nguội mất."

“Cậu có dự tính định vào công ty nào chưa.” Mạch Yên đột nhiên lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí im lặng, khi nhai xong miếng cua trong miệng thì Lạc Hy mới lên tiếng nhắc nhở Mạch Yên.

“Khi ăn không nên nói chuyện nhưng mà tớ sẽ trả lời câu hỏi của cậu là tớ đã tìm được công ty sẽ vào thực tập rồi.”

“Thực tập đây là nhiệm vụ trong khoá đào tạo à?” Lạc Trình lắng nghe cuộc hội thoại thì cũng đã đoán được một ít.

“Đúng vậy ạ, nhưng nhiệm vụ chỉ định danh Thượng Hải nên bọn em chỉ có thể tìm trong phạm vi đó thôi.” Lạc Trình gật đầu, khi ăn xong thì cô đề nghị sẽ rửa bát nhưng Lạc Duy không cho kêu cô đi dạo, Lạc Hy thấy ai đó lay nhẹ cánh tay kèm giọng điệu có chút nũng nịu “Hy Hy mình chán quá cậu đi dạo với mình được không?”

Khu nhà của Lạc Hy nằm trong Tứ Hợp Viện xung quanh yên tĩnh làm Mạch Yên có chút chán nản nghe thấy vậy đành đi dạo cùng cho tâm trí được thoải mái đi được 15 phút thì thức ăn cũng tiêu. Hai người lên lầu cô mở máy vi tính nộp hồ sơ vào công ty.

Chưa được 10 phút thì đơn xin thực tập đã được duyệt thành công cô nhìn kết quả mà khựng lại vài giây_ Sao duyệt nhanh quá vậy thôi không cần để ý làm gì giờ đi ngủ sáng còn phải dậy sớm.

                            ****************

Buổi sáng khi Lạc Hy tỉnh dậy định qua phòng Mạch Yên gõ cửa kêu cô dậy thì gõ nhiều lần không thấy phản hồi cô đành mở cửa đi vào thì trên giường không thấy người đâu, cô nhìn vào nhà tắm cũng không thấy thầm nghĩ chắc cô nàng này đi lúc sáng sớm rồi.

Vừa bước xuống thì thấy Lạc Trình ngồi ở sofa đọc báo nhìn thấy cô anh gấp tờ báo lại để trên bàn đứng dậy đi vào trong bếp bưng một chén mè đen ra đặt trước mặt Lạc Hy anh cất giọng trầm trầm “Sáng ở Bắc Kinh không có chỗ nào bán chè mè đen nên anh đi mua nguyên liệu làm cho em, em ăn đi còn nóng cẩn thận bỏng.”

Cô nhìn chén chè trước mặt trong lòng chợt cảm thấy ấm áp ai cũng nhớ sở thích của cô, khi ăn xong chén chè đặt xuống “Ngon quá”, anh nhìn cô ăn xong chợt nhớ hỏi miếng ngọc bội mà lúc nhỏ cô được cho giờ đang ở đâu rồi, cô nói lúc nào cũng bỏ trong túi vì là vật quan trọng nên cô không dám để ở ngoài luôn để nó trong túi xách.

Anh nhếch miệng cười “Được rồi anh hai chở em đi đến công ty.” Nhưng Lạc Hy từ chối:

“Không Cần đâu anh hai em tự đi được nếu có khó khăn gì em sẽ nói với anh biết, em đi đây tạm biệt anh hai.” Lạc Trình lắc đầu bất đắc dĩ.

******

Đặt chân xuống xe cô phải cảm thán thiết kế hùng vĩ của công ty này thật đẹp, bước vô sảnh chờ công ty cô nhìn xung quanh được bao phủ bởi kính cô đi đến bàn tiếp tân và nói tình hình của mình.

Cô được dẫn lên phòng dành cho thực tập sinh Lạc Hy được trưởng phòng tận tình hướng dẫn những công việc cô cần làm, làm việc xong thì cũng đã tối cô dự định sẽ tản bộ hóng mát chờ xe tới nhưng đi được nửa đoạn cô thấy một chiếc xe mô tô bị mất lái chạy với tốc độ cao lao vào.

Cô nhắm mắt lại thẩm nghĩ cô không xong rồi thì bất ngờ có một bàn tay kéo cô ra khỏi vùng nguy hiểm đó vì cô đang mang giày cao gót nên lảo đảo nhào vào tới làm anh đứng không vững ngã về phía sau.

Cô nằm gọn trong bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, qua một lúc một giọng nói khàn khàn vang lên từ đỉnh đầu “Vị tiểu thư này cô còn định nằm đến khi nào.”

Nghe vậy Lạc Hy từ trong cơn hoảng loạn giật mình bật dậy vừa đứng dậy cô xoay đầu lại thì thấy chàng trai vừa định tông cô đã nằm xuống đầu be bét máu bên cạnh còn có một cô gái bị liên lụy theo sống chết chưa rõ cô che mắt lại không muốn nhìn.

Đột nhiên khi cô đứng dậy rời khỏi bờ ngực thì trong lòng trống không làm cho anh có cảm giác mất mát.

Lạc Hy nhớ ra điều gì đó quay lưng nhìn về phía người đàn ông cao 1m89, dung mạo phải khiến cho người thường xuyên thấy những gương mặt khác nhau khiến cho sắc đẹp trong mắt cô trở nên bình thường, nhưng khi gặp người này cô phải thốt lên 'Đẹp trai quá!' khi hoàn hồn lại thì Lạc Hy bước tới trước mặt anh “Cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh thì người nằm đó chắc là tôi rồi.” Anh lạnh lùng nhìn cô:

”Ai trong trường hợp này cũng sẽ như vậy thôi."

”Không phải ai cũng tốt bụng dũng cảm như anh đâu."

Anh quan sát cô gái này khi cười rất xinh đẹp gương mặt sắc xảo làm cho cô có cảm giác lạnh lùng khó gần nhưng khi cười lên lại mang một nét đẹp khó tả khiến trái tim anh hẫng một nhịp, cúi người xuống nhặt túi xách cô lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh.

“Nếu có việc gì cần giúp đỡ thì liên hệ cho tôi nếu trong phạm vi có thể thì tôi có thể giúp anh.” Anh cầm lấy tấm danh thiếp nhìn tên cô 'Lạc Hy' cất bỏ vào túi tiện thể nhắc nhở “Cô về giờ này không an toàn có cần tôi đưa cô về không”

“A không cần đâu tài xế của tôi tới rồi.”

Người đàn ông lặng lẽ nhìn theo chiếc xe của cô chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện miếng ngọc bội khi nãy kéo mạnh làm đồ trong túi xách rơi ra, anh nhặt lên nhìn chầm chầm vào nửa miếng ngọc bội một lúc lâu thì đáy mắt hiện lên ý cười nhưng không rõ, anh lạnh lùng lên tiếng nói với trợ lí:

“Điều tra cô gái tên Lạc Hy và mảnh ngọc bội này càng sớm càng tốt.”

“Vâng Phó Tổng.”

Anh cất miếng ngọc bội nhìn nơi cô vừa đi ra là công ty của mình, anh cười thầm xoay người bước chân không nhanh không chậm bước lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play