Chương 5: Vị điện hạ kiều diễm và vị thê chủ tồi tệ (5)

Sau khi 001 "rời đi", Yến Khởi liền thất thần, vẻ mặt như đang chìm trong dòng suy nghĩ.

Mười năm trước, nàng đã xuyên đến thế giới này.

Lần đầu tiên theo mẫu thân tiến cung, nàng gặp được tiểu đồng tử nhà cậu – Lục Dương Hạ, đứa bé trắng trẻo đáng yêu như búp bê ngọc.

Tiểu bánh bao sáu tuổi ấy ngây thơ trong sáng, mềm mại đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cái.

Năm đó, Yến Khởi đã biết, đứa trẻ này lớn lên e là sẽ mang số bị người khác bắt nạt. Có lẽ là vì được Quân hậu bảo vệ quá tốt, nên lại càng khiến người ta muốn bảo vệ y thêm một chút nữa.

Thế nhưng nàng cũng rất rõ, Lục Dương Hạ là mục tiêu nhiệm vụ của nàng.

Khi nhiệm vụ bắt đầu, nàng đã trở thành Yến Khải — một đại tra nữ trong thế giới nguyên bản.

Chỉ khác ở chỗ, nàng giấu mọi người dạy võ công cho tiểu bánh bao, lại còn một tay nuông chiều y thành vị Bát điện hạ bây giờ, gan trời không sợ đất không sợ. Nay tuyến chính của cốt truyện cũng đã khởi động, giữa nước Lục và nước Chu ắt sẽ có một trận chiến, mà nàng thì đã làm rất tốt trong việc bảo vệ Lục Dương Hạ, để y không phải rơi vào cái kết bi thảm như trong kịch bản gốc.

Giờ đây Số Một cũng đã nói, nhiệm vụ của nàng cơ bản hoàn tất rồi, chỉ cần chuyển mạch thời gian đến sáu năm sau là có thể trực tiếp xác định nhiệm vụ thành công.

Thế nhưng…

Yến Khởi sờ mũi, nghĩ thầm: nuôi một con thú cưng còn có tình cảm, huống hồ đây là nàng nuôi một tiểu phu lang, lại còn nuôi suốt mười năm trời, không cưới về mà ăn thì chẳng phải quá uổng phí hay sao…

Điều quan trọng nhất là, nếu nàng biến mất đột ngột như vậy, sau này nếu Tiểu Hạ bị người ta bắt nạt thì biết làm sao?

Nghĩ tới đây, Yến Khởi không khỏi rối bời.

Nàng vốn không phải kiểu người dễ vướng bận vào các thế giới nhiệm vụ. Cũng từng lăn lộn đủ loại nhiệm vụ rồi... Sao lần này lại thật lòng thật dạ thế này?

“Chẳng lẽ là ta đã chán ngấy mấy thế giới nhiệm vụ nhàm chán lặp đi lặp lại, đến mức vì một chút mới mẻ mà động lòng rồi?”

Yến Khởi day trán, thở dài.

Đừng nói nhảm nữa… Dù Lục Dương Hạ có tốt đến mấy, nàng cũng không thể đưa y đi theo được…

Thật đúng là đau đầu.

Còn chưa kịp nghĩ xong, dưới lầu đã vang lên tiếng gảy đàn réo rắt, tiếng reo hò không ngừng cao lên, kéo thần trí Yến Khởi trở lại.

“Chư vị tiểu thư đã đợi lâu rồi, vậy ngay sau đây, mời công tử Ức Tuyết của chúng ta ra gảy một khúc cho mọi người thưởng thức nhé!”

Yến Khải liếc xuống lầu một cái, chỉ thấy vị hoa khôi công tử kia bước ra từ sau bình phong, ôm đàn ngồi xuống, dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng.

... Không đáng yêu bằng Tiểu điện hạ nhà nàng.

Yến Khải thu lại ánh mắt, chán chường tiếp tục nhấp trà.

Chẳng bao lâu, tiếng đàn du dương vang lên, âm điệu uyển chuyển, dư âm lan tỏa, như lượn lờ trong lòng người.

... Không hay bằng Tiểu điện hạ nhà nàng gảy đàn.

Đừng nhìn Tiểu Hạ ham chơi như vậy, thật ra lại cực kỳ thông minh. Đường đường là hoàng tử, cầm kỳ thi họa tất nhiên đều tinh thông. Chỉ là y rất ít khi chịu tĩnh tâm đánh đàn một khúc mà thôi.

Cầm khúc vốn quá thanh nhã. Nàng thì lại thích ngắm y mỗi ngày tung tăng nhảy nhót, hoạt bát đáng yêu.

Càng nghĩ, Yến Khải lại càng thẫn thờ.

Năm Lục Dương Hạ lên tám tuổi, Quân hậu mời một danh cầm nổi tiếng vào cung dạy đàn cho y.

Lục Dương Hạ chỉ mất ba ngày là đã học thuộc hết bản phổ, thế nhưng mỗi lần đụng vào cây đàn là y lại không chịu học nữa.

Đợi khi sư phụ rời đi, y liền chu môi, giậm chân chạy ra sau hòn giả sơn làm nũng.

Hễ gặp được nàng thì liền nhào vào lòng giả vờ khóc, giọng mềm mại ấm ức: “Sư phụ ơi, phụ hậu xấu lắm, sư phụ dạy đàn cũng xấu nữa, ngón tay Hạ nhi đau quá… sư phụ thổi thổi cho con đi~”

Yến Khải khi đó lớn hơn y vài tuổi, chỉ biết ôm lấy dỗ dành. Nếu nàng không chịu thổi thổi tay cho y, y sẽ cứ khóc mãi không thôi.

Khiến nàng vừa xót vừa thương, phải tìm loại thuốc tốt nhất để bôi lên ngón tay nhỏ đỏ ửng của y, rồi lại ôm y vỗ về mãi mới chịu nín.

Cứ như vậy…

Dù là học đàn, học vẽ hay cờ vây, Lục Dương Hạ đều học rất giỏi. Quân hậu chỉ cho rằng con mình thông minh, nào có biết Yến Khởi phía sau đã tốn bao nhiêu tâm tư, lại còn dùng không biết bao nhiêu món đồ để dỗ dành vị tiểu Bát điện hạ này.

Về sau Lục Dương Hạ dần dần lớn lên, có đôi khi Quân hậu cũng không hiểu nổi, sao con trai mình lại mang theo khí chất kiêu quý yếu ớt như thế, rốt cuộc là ai dạy thành như vậy?

Chưa kể đến việc y lớn thêm chút nữa, mỗi lần đều có thể tránh được thị vệ âm thầm lén ra khỏi cung, lại còn an toàn quay về, thực sự rất kỳ lạ.

Sau khi tra hỏi kỹ càng mới biết, thì ra Lục Dương Hạ có một vị sư phụ đã dạy võ cho y suốt mười năm.

May mà Quân hậu vốn xuất thân giang hồ, tuy có nghi ngờ nhưng vẫn cho là con mình có phúc, gặp được cao nhân chỉ điểm.

Chứ ai mà biết được... vị “cao nhân” ấy… thật ra cũng chỉ lớn hơn con bà có vài tuổi thôi?

Về phần tại sao Yến Khải lại có thể trốn được cả cao thủ trong nội cung để âm thầm lẻn vào cung lúc còn nhỏ, đó chính là một phần kinh nghiệm mà nàng có được khi làm nhiệm vụ ở thế giới này... Không tiện nói ra với người khác.

Giờ nghĩ lại, Yến Khải chỉ muốn thở dài.

Mười năm…

Cũng là thế giới mà nàng ở lại lâu nhất khi làm nhiệm vụ.

Nếu được quay lại từ đầu, e là nàng vẫn sẽ ở lại chừng ấy thời gian, chỉ để nhìn thấy tiểu bánh bao kia từng chút từng chút lớn lên, trở thành dáng vẻ đáng yêu như bây giờ.

Ngay lúc nàng đang mỉm cười thất thần, thì chẳng biết từ lúc nào tiếng đàn đã tắt hẳn, thay vào đó là giọng nói the thé của bà mối vang vọng khắp lầu:

“Các tiểu thư à, công tử Ức Tuyết của chúng ta hôm nay là lần đầu tiên gặp khách, chỉ cần có vị tiểu thư nào được y để mắt đến, liền có thể cùng y vào nhã gian ở riêng một canh giờ.”

Còn về một canh giờ ấy muốn làm gì... thì phải xem ý vị công tử kia thế nào rồi…

Lời này bà mối không nói ra, nhưng các cô nương đã quen lăn lộn chốn hoa lâu đều hiểu rất rõ, cũng chỉ cười tủm tỉm với nhau.

“Vậy thì bây giờ, xin mời công tử Ức Tuyết vén khăn che mặt!”

Vừa dứt lời, công tử Ức Tuyết cũng không làm bộ làm tịch, nhẹ nhàng vung tay, tấm sa che mặt khẽ rơi, để lộ gương mặt tinh xảo đến mê người.

Gương mặt trái xoan, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi cong lên, quả thật quyến rũ đến động lòng.

Làn da trắng như tuyết, mịn màng không chút tỳ vết, vừa nhìn đã biết chạm vào sẽ mềm mịn như ngọc.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của các tiểu thư đều đổi khác.

Còn muốn làm công tử Ức Tuyết vui lòng? Đương nhiên là phải ra giá rồi.

Thế là có người bắt đầu hô giá, chẳng ai chịu thua ai, tiếng ra giá mỗi lúc một cao.

Yến Khải chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại ung dung uống trà.

Như thể trong mắt nàng, sắc đẹp của nam tử kia còn không bằng ly trà trong tay.

Hành động đột ngột ấy dường như đã lọt vào mắt công tử Ức Tuyết. Chỉ nghe y cất giọng gọi: “Vị tiểu thư áo xanh nhã tọa lầu hai kia, có thể mời nàng cùng vào nhã gian chăng?”

Rõ ràng nàng chưa hề ra giá, nhưng y lại chọn nàng.

Chỉ trong chớp mắt, dưới lầu liền xôn xao ầm ĩ, phần lớn là những tiếng bất bình.

Yến Khải khẽ thở dài—uống ly trà thôi mà cũng rước lấy phiền phức. Nàng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ lạnh nhạt cất tiếng:

“Công tử đã lầm yêu rồi.”

Vị công tử kia cắn môi, thấp giọng, “Ta không cần bạc của tiểu thư, chỉ mong được cùng tiểu thư vào nhã gian một khắc, cũng không được sao?”

“Không được.”

Sự từ chối dứt khoát ấy khiến Ức Tuyết càng thêm lúng túng.

Thậm chí còn có kẻ bất bình thay: “Ánh mắt gì chứ? Đã vào hoa lâu, còn dám không nể mặt công tử Ức Tuyết? Ngồi đó một mình uống trà, chẳng lẽ coi hoa lâu thành trà lâu à?”

Cũng có kẻ chửi mát: “Chắc là chỗ đó có vấn đề nhỉ? Nếu vậy thì công tử Ức Tuyết, thà ban ân cho ta còn hơn!”

Gây nên một tràng cười vang khắp phòng.

Chỉ có Yến Khải vẫn ung dung ngồi một góc, tựa như chẳng ai có thể quấy nhiễu được nàng.

Cuối cùng, Ức Tuyết cắn răng chọn vị ra giá cao nhất, ngoan ngoãn hầu hạ rời đi.

Chuyện Yến Khải, cứ như một đoạn chen ngang bị gió thổi bay mất, không bao lâu đã lặng lẽ trôi vào quên lãng.

Mãi đến khi hoa khôi đi khỏi, Lục Dương Hạ mới lảo đảo trở lại, hai tay ôm bụng, bước chân loạng choạng, đáng thương nhìn nàng:

“Sư phụ, con khiến người đợi lâu rồi…”

Yến Khải hờ hững nhấc mi mắt, giơ tay: “Đưa cổ tay đây.”

Lục Dương Hạ thoáng chột dạ, vội giấu tay ra sau lưng, lắc đầu quầy quậy: “Sư phụ, con không sao, không cần bắt mạch đâu!”

Yến Khải không nói hai lời, kéo y vào lòng, đầu ngón tay đặt lên cổ tay trắng mịn kia.

Lục Dương Hạ lập tức mặt xám như tro: xong đời rồi.

“Lại giả bệnh lừa ta hả?” Yến Khải cắn mạnh vành tai nhỏ của y một cái.

Lục Dương Hạ co rụt cổ lại, cười nịnh: “Sư phụ…”

Yến Khải không mắc mưu, nhướng mày: “Nửa ngày ‘đi nhà xí’, rốt cuộc là làm gì thế?”

Lục Dương Hạ bĩu môi: “Không làm gì cả…”

“Có phải đi hối lộ hoa khôi nào đó, định thử ta một phen?”

Lục Dương Hạ giật mình, suýt chút nữa nhảy khỏi lòng nàng: “Sao người biết?!”

Yến Khởi bật cười, gõ nhẹ lên trán y: “Ngươi đó... ai bày cái trò ngốc này cho vậy?”

Lục Dương Hạ biết mình đuối lý, rụt cổ, ngoan ngoãn khai ra cái tên chủ mưu.

“Vậy sao? Bây giờ trong lòng đã rõ chưa?”

Lục Dương Hạ cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều: “Rõ rồi!”

“Ồ?”

Y liền vòng tay ôm lấy cổ Yến Khải, cười hì hì: “Con có phải đẹp hơn cái tên hoa khôi kia không? Nhìn quen con rồi, nên thấy y chẳng có gì đặc biệt nữa đúng không?”

Yến Khởi bật cười khẽ, trêu ghẹo: “Y ta dung mạo thanh tú, lại chẳng mất đi diễm lệ, đúng là tuyệt sắc nhân gian, là niềm vui của phái nữ. Há lại để ngươi—một tiểu tử mới mười sáu mười bảy—so bì?”

Nghe thế, Lục Dương Hạ lập tức không vui: “Ý người là con thua kém y ta?”

Yến Khởi bế thốc cậu  lên, thản nhiên bước ra khỏi hoa lâu: “Ý ta là, hoa khôi là của tất cả mọi người, còn ngươi—chỉ là của một mình ta.”

Lục Dương Hạ đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn nàng, nhưng khóe miệng lại cười tủm tỉm: “Đừng bế con nữa, mất mặt chết đi được!”

“Sau này không được làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa! Ta nuôi ngươi xinh xắn thế này, ngươi còn so đo với một hoa khôi làm gì?” Đường đường là Bát điện hạ, mà chẳng biết ngượng!

Ôi trời…

“Là Đan Nhi nói nếu làm vậy có thể thử xem người có bị sắc đẹp mê hoặc không!” Y vẫn chưa phục.

“Nếu ta thật sự mê sắc thì sao? Như vậy đã là phẩm hạnh tồi tệ rồi à?”

Một câu phản vấn khiến Lục Dương Hạ sững sờ, bỗng dưng bật dậy khỏi lòng nàng: “Ý người là... thật sự bị hoa khôi kia mê hoặc rồi?!”

Yến Khởi chỉ thở dài: “Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ không phải đang nằm trong lòng ta sao? Ta còn nhìn ai được nữa?”

Lục Dương Hạ lập tức được xoa dịu, chớp mắt, ngoan ngoãn hỏi: “Thật sao, là con à?”

Yến Khởi nhéo nhẹ đôi má bánh bao còn non nớt của y: “Ừ, trong lòng ta chính là chàng.”

“Há há há, vậy con về méc với Đan Nhi, bảo rằng sư phụ bị đệ nhất mỹ nhân làm cho mê mẩn, phẩm hạnh hỏng bét luôn!”

Yến Khải bật cười, lắc đầu.

Đứa bảo bối nhà nàng này, không biết bao giờ mới lớn thật sự đây…

Yến Khải bế Lục Dương Hạ rời khỏi hoa lâu, trong lúc đi ánh mắt vô tình lướt qua người đang dõi theo phía sau.

Thế tử phủ Tĩnh Khang Hầu… cũng dám tranh phu lang với nàng?

Nàng khẽ cười lạnh, liếc mắt đầy khinh miệt, rồi ôm lấy Lục Dương Hạ rời đi không ngoảnh lại.

Người bị ánh mắt lạnh nhạt kia quét qua bỗng cứng đờ, nắm chặt nắm tay.

—Bát điện hạ…

—Người phụ nữ ôm lấy Bát điện hạ kia… là ai?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play