Chương 1: Vị Điện Hạ Kiêu Sa và Vị Thê Chủ Tệ Bạc (1)

Kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt. Phố phường san sát cửa tiệm, tiếng rao vang không ngớt, lẫn trong đó là tiếng người qua lại trò chuyện, tiếng bánh xe ngựa lăn đều trên mặt đường đá…

Không đến mức ồn ào khó chịu, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạc lõng.

"Tiểu thư, sắp đến phố Yên Chi rồi, người có muốn..." – Người đánh xe khẽ hỏi.

Người trong xe khẽ cụp mắt, gật đầu nhẹ: “Đi.”

“Vâng.”

Trong tai lại chỉ còn tiếng ồn ào ngoài phố.

Phố Yên Chi – nghe tên là biết – chuyên bán phấn son dành cho nam nhân. Những cửa hàng nổi tiếng nhất kinh thành đều tập trung tại con phố này.

Tuy nàng không thích đàn ông trưng diện loè loẹt, nhưng cũng không thể cản sở thích của phụ thân. Lâu lâu mới vào kinh, cũng nên mua ít đồ mang về.

“Tiểu thư, đến rồi.”

Phố này đông người, người đánh xe không tiện đánh xe vào trong nên đành dừng lại đầu ngõ.

Yến Khải không phải dạng tiểu thư kiểu cách, chẳng cần bệ đỡ hay tay vịn, chỉ vén rèm lên, nhón mũi chân đáp xuống đất nhẹ như lông hồng.

Một thân xiêm y gấm vóc, áo ngoài xanh nhạt, váy dài thướt tha, phong thái thanh nhã nổi bật.

Vừa bước xuống xe, không ít nam nhân trên phố vờ như tình cờ liếc nhìn. Thấy nàng dung mạo xuất chúng, khí chất dịu dàng mà cao quý, e rằng tim họ không rung động cũng phải lỡ một nhịp.

Thấy Yến Khải rảo bước vào cửa tiệm nổi tiếng nhất phố Yên Chi, mấy người đàn ông ngoài phố có phần thất vọng.

Một nữ nhân như vậy, mà lại vào tiệm phấn son?

Chắc là có phu quân ở nhà rồi?

Có người bắt đầu buông bỏ ý định, nhưng cũng không ít kẻ vẫn nán lại gần cửa tiệm nhìn trộm…

Biết đâu nàng mua cho phụ thân thì sao?

Không ngờ đoán trúng thật.

Người đánh xe đi theo sau chủ nhân vào trong tiệm, thấy nàng lựa chọn hồi lâu mà vẫn cau mày, liền thở dài: “Tiểu thư, người không biết sở thích của chủ quân sao?”

Dù sao cả nàng lẫn tiểu thư đều là nữ nhi, chọn đồ trang điểm cho nam nhân đúng là khó.

Yến Khải khẽ lắc đầu: “Toàn là màu đỏ quá chói...”

Đậm quá thì thành tục.

Chỉ nghĩ đến cảnh cha nàng thoa mấy màu đỏ rực này lên mặt là nàng đã thấy rùng mình.

Đúng lúc đó, gã chưởng quầy vừa tiễn khách xong, đang định bước đến tiếp chuyện thì một người khác đã nhanh chân hơn, kèm theo mùi hương dịu nhẹ, một thiếu niên mặc đồ đỏ tươi chen lên trước, chắn trước mặt Yến Khải.

“Cô nương nói màu đỏ này chói? Tôi thấy rất đẹp. Nếu cô nương không muốn thì đưa cho tôi.”

Sự xuất hiện bất ngờ của thiếu niên khiến Yến Khải hơi khựng lại: “Cậu là...”

Cậu ta giơ tay định giật lấy hộp phấn.

Yến Khải theo phản xạ liền giơ tay cao lên.

"...!" – Thiếu niên trừng mắt, không ngờ nàng lại tránh, liền định giật lấy lần nữa – “Cô nương không cần thì đưa cho tôi!”

Yến Khải nhìn kỹ lại.

Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay nàng, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to tròn sáng ngời, trán cao, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú. Làn da trắng như tuyết, càng nổi bật dưới bộ y phục đỏ rực.

Rõ ràng trông như đứa trẻ con lén mặc y phục người lớn, nhưng lại kết hợp hoàn hảo giữa vẻ yêu kiều và thuần khiết.

Dù Yến Khải từng gặp đủ loại người, cũng phải ngẩn ra một chút trước vẻ đẹp ấy.

Thiếu niên cố kiễng chân muốn giật lại hộp phấn từ tay nàng, nhưng cậu thấp hơn nàng gần nửa cái đầu, nên dù cố cách mấy cũng không với tới.

Dáng vẻ ấy thật sự quá đáng yêu.

Nhưng Yến Khải vừa liếc nhìn cổ tay trắng nõn hiện ra khi cậu giơ tay lên, liền thả hộp phấn xuống, cười nói: “Công tử, hộp phấn này không hợp với cậu đâu.”

Thiếu niên nhanh tay chụp lấy, lườm nàng: “Không hợp với người nhà cô nương thì sao biết không hợp với tôi? Tôi đến là để tìm đúng hộp này. Cô nương chỉ cần nhường cho tôi là được! Thứ bản công tử muốn, không ai được tranh!”

Tuổi còn nhỏ mà đã hống hách, ngạo mạn.

Yến Khải mím môi cười khẽ, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng tôi nhìn trước mà...”

Thiếu niên dường như biết mình hơi vô lý, liền cau mặt: “Cô nương là nữ nhân, lại đi tranh phấn son với tôi – một thiếu niên?”

Yến Khải suýt bật cười thành tiếng.

“Được rồi, tặng công tử vậy.”

Thiếu niên khựng lại, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu: “Vậy tôi cảm ơn cô nương.”

Yến Khải khẽ gật đầu, cũng không rời đi ngay mà đứng lại xem tiếp mấy món khác, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng dõi theo thiếu niên, chính nàng cũng không nhận ra điều đó.

Lúc ấy chưởng quầy đã chạy tới, liếc nhìn cô gái áo xanh rồi lại nhìn thiếu niên áo đỏ, thở phào nhẹ nhõm: “Vị công tử đây, cậu chọn được rồi chứ?”

Thiếu niên mở hộp phấn, thấy lớp phấn đỏ thắm thì gật gù, ánh mắt ánh lên niềm vui, xem ra rất thích. Cậu hỏi: “Chưởng quầy, hộp này bao nhiêu tiền?”

Chưởng quầy cười niềm nở: “Đây là hàng mới nhất của tiệm chúng tôi, công tử thử ngửi xem – dùng lên người sẽ có mùi hương nhè nhẹ rất dễ chịu.”

Trong mắt thiếu niên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cậu không thèm ngửi thử hộp phấn, chỉ ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, lạnh lùng hỏi:

“Ta hỏi là bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi lượng bạc một hộp.”

Thiếu niên trừng mắt:

“Hai mươi lượng?! Các người định cướp bạc của ai đấy? Với nhà bình thường, từng ấy bạc đủ chi tiêu cho cả năm đấy! Chỉ một hộp phấn mà hét giá thế này…”

Chưởng quầy thấy vậy, mắt đảo một vòng rồi cũng đổi sắc mặt, giọng điệu không còn khách sáo:

“Công tử, tiệm Vân Chi của chúng tôi mở hơn mấy chục năm ở kinh thành này, uy tín có thừa. Ngài có thể đi so sánh với các tiệm khác, xem thử có nơi nào có phấn son tốt hơn không?”

Giọng ông ta hơi lớn, khiến mấy vị khách đang chọn đồ trong tiệm chú ý. Họ đều là khách quen, thế nên bắt đầu góp lời:

“Nhìn vị công tử này còn trẻ, chắc là không đủ tiền thôi.”

“Phấn son của Vân Chi là nhất kinh thành, danh bất hư truyền.”

Có người đã thấy thiếu niên cãi vã với cô gái áo xanh ban nãy, nên càng thêm khó chịu, bắt đầu mỉa mai:

“Không đủ bạc thì đi tiệm khác đi, tới đây phá đám làm gì? Nhìn cái thái độ ngang ngược kìa.”

“Không mua nổi thì đứng sang bên, khỏi làm mất hứng người khác.”

“Không biết là thiếu gia nhà ai mà ăn mặc như vậy, chẳng ra thể thống gì!”

Yến Khải thấy rõ đôi mắt thiếu niên đỏ rực, như sắp bốc cháy, ánh nhìn hung hăng quét qua đám người đang xì xầm:

“Bản công tử mà không mua nổi thứ đồ vớ vẩn của cái tiệm rách này à? Hai mươi lượng thôi mà!”

“Các người tưởng có chút tiền là hay lắm sao?” Thiếu niên bất ngờ sấn tới một người đang mỉa mai, khí thế hung hãn khiến đối phương lùi mấy bước liền:

“Ngươi… ngươi định làm gì?!”

Thiếu niên nhếch mép, giơ tay nắm cằm đối phương, lắc qua lắc lại:

“Với cái mặt thế này, có bôi cả hai trăm lượng phấn son lên cũng chẳng đẹp hơn chút nào đâu!”

“Ngươi…!” Tên công tử kia đỏ mặt tía tai:

“Ta là con trai duy nhất của Thượng thư Bộ Binh đấy! Ngươi dám động đến ta?!”

“Ta động chỗ nào nào? Mặt ngươi xấu, ta nói sự thật không được chắc? Hay là ngươi định để mẫu thân ngươi bắt ta về phủ gặp quan chỉ vì ta chê ngươi xấu?” Thiếu niên hừ một tiếng đầy khinh thường, “À quên mất, mẫu thân ngươi chính là quan đấy nhỉ?”

Mọi người xung quanh phá lên cười.

Chẳng ai rõ họ đang cười ai.

Chưởng quầy méo mặt, cười chẳng nổi:

“Các vị, xin bớt giận, bớt giận mà…”

Từ lúc mở tiệm đến giờ, ông ta chưa từng gặp nam nhân nào ngoa ngoắt đến vậy. Thường thì nghe vài câu mỉa mai sẽ lặng lẽ bỏ đi, chứ đâu có cảnh như thế này. Đây là kinh thành đấy, người có quyền có thế ở đâu cũng có, ông ta không gánh nổi đâu!

Thiếu niên lườm thẳng vào chưởng quầy, rồi lạnh lùng nói:

“Phấn này ta không cần nữa! Hai mươi lượng ta trả được, nhưng tâm trạng bị phá hỏng rồi! Bản công tử không mua nữa!”

Chưởng quầy sa sầm mặt mày:

“Không mua thì thôi.”

Cả tiệm bị xáo trộn, cuối cùng lại là công cốc.

Lúc này, Yến Khải lên tiếng:

“Nếu công tử không cần nữa, vậy cho ta.”

Giọng nàng trong trẻo, là nữ nhân, liền khiến mọi ánh mắt đổ dồn lại.

Yến Khải dường như không để tâm, chỉ duỗi tay về phía thiếu niên:

“Đưa ta nhé?”

Thiếu niên mặt đỏ gay, cho rằng nàng cố ý làm mất mặt mình, lập tức bực bội:

“Cô …”

Yến Khải khẽ thở dài. Cái tính bướng bỉnh này là giận với ai chứ?

Nàng quay sang chưởng quầy:

“Hộp này, để ta mua tặng vị công tử nhà Thượng thư Bộ Binh kia.”

Tiểu đồng theo bên cạnh lập tức lấy ra hai mươi lượng bạc giao cho chưởng quầy.

Chưởng quầy vừa mới giận, lập tức vui vẻ lại ngay.

Thiếu niên mím môi không nói. Giờ thì cậu chắc chắn: nữ nhân này hôm nay đến là cố ý làm mất mặt mình. Cậu giận đến run người, ném hộp phấn lại cho chưởng quầy:

“Phấn son tầm thường, rẻ tiền như thế, ai thèm!”

Cậu quay đầu bỏ đi.

Bóng đỏ xoẹt qua một cái, biến mất nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Quả là… cực kỳ bướng bỉnh.

Còn vị công tử bị mắng ban nãy – con trai Thượng thư Bộ Binh – mặt giờ đã dịu lại, mắt long lanh, nhẹ nhàng bước tới, dịu giọng:

“Đa tạ cô nương…”

Hắn còn định hỏi tên nàng.

Không ngờ Yến Khải chỉ liếc nhìn hắn một cái:

“Không cần cảm ơn. Ta chỉ thấy lời vị công tử áo đỏ kia nói cũng có lý thôi.”

Nàng cười khẽ, xoay người bước đi.

Chỉ để lại một câu, khiến cả chưởng quầy lẫn công tử kia mặt mày trắng bệch.

“Có lý”… là ám chỉ phấn son rẻ tiền?

Hay… hắn xấu?

Hay là cả hai?

“Trang chủ, người làm công tử giận rồi đó.”

Từ phía sau Yến Khải, một bóng người xuất hiện, giọng nói vừa như trêu chọc vừa như trách móc.

Yến Khải khựng lại:

“Thật sự giận rồi?”

“Người làm cậu ấy mất mặt trước bao nhiêu người. Giờ đã hậm hực chạy thẳng về cung rồi.”

“Yến Đại, nếu ngươi thực lòng lo cho chủ tử mình, thì đừng dùng cái giọng vui sướng khi thấy người gặp họa như thế nói chuyện với ta.”

Yến Khải bất lực. Chẳng lẽ ở bên thiếu niên đó lâu ngày, đến Yến Đại cũng bị lây cái tính nghịch ngợm kia?

“Trang chủ, thuộc hạ nào dám cười trên nỗi khổ của chủ tử?”

Yến Đại ngước nhìn trời, ra vẻ vô tội.

Yến Khải lật qua lật lại miếng ngọc bội đeo bên hông, thở dài đầy vẻ đứng đắn:

“Chuyện này ta có thể giải thích. Tên công tử kia là con trai của một kẻ đầy dã tâm, ta chỉ muốn thăm dò hắn một chút. Còn việc làm mất mặt Hạ Nhi… thì đúng là lỗi của ta.”

“Trang chủ,” Yến Đại ngắt lời,

“Người đừng giải thích với thuộc hạ. Hãy đi giải thích với công tử đi. Nói với ta cũng chẳng ích gì…”

Yến Khải: …

“Thế… cậu ấy thật sự giận dữ đến vậy sao?”

Yến Đại liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của chủ tử, không chút thương xót mà đáp:

“Cậu ấy đem ngọc bội người tặng ra giẫm đạp mấy lần rồi.”

Yến Khải gần như có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên áo đỏ kia tức giận giẫm lên ngọc bội. Nàng bất giác mỉm cười:

“Thôi, ta biết rồi.”

Nàng đâu có dám làm cậu giận thật…

Chỉ là thấy cậu đáng yêu quá, rõ ràng nhận ra mình mà còn giả vờ không quen… nên không kiềm được mà trêu một chút thôi.

Ai ngờ… trêu lố mất rồi.

Còn về cái vị công tử con trai Thượng thư Bộ Binh kia, Yến Khải thậm chí chẳng buồn nhớ rõ mặt mũi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play