Chương 6: Tiểu điện hạ kiêu kỳ và vị thê chủ tồi tệ (6)
Dù Thái nữ nước Chu có tính toán sắp đặt thế nào đi nữa, chuyện hòa thân lần này cũng không thể thành được.
Bởi vì nàng còn chưa kịp diện kiến Bát hoàng tử, thì Quân hậu nước Lục đã đem đứa con trai cưng nhất của mình gả ra ngoài rồi.
...Mà còn gả cho một tên lưu manh giang hồ!
Tả Khâu Lam: Bản Thái nữ thật sự không hiểu nổi, Quân hậu nước Lục này là phong lưu tiêu sái đến mức nào vậy? Nuôi con cưng từ bé như bảo bối, rồi đem gả cho một tên lưu manh? Thật sự không định cân nhắc kỹ hơn một chút à?!
Tả Khâu Lam tức muốn hộc máu!
Nàng đã trăm phương ngàn kế mới nghĩ ra được diệu kế này: cưới được Bát hoàng tử, rồi âm thầm giao người cho Thế tử phủ Tĩnh Khang. Một là lấy lòng được Thế tử, hai là chôn sẵn mầm họa. Chờ nước Chu ẩn nhẫn thêm vài năm nữa, liền có thể lấy cái chết của Bát hoàng tử làm mồi lửa, nhân cơ hội đánh chiếm luôn nước Lục!
Quả là nhất tiễn đa điêu.
Tả Khâu Lam: Rốt cuộc tại sao? Tại sao Quân hậu nước Lục lại gả con cho một tên lưu manh giang hồ chứ?!
Nàng tức đến mức đập nát mấy cái bàn gỗ.
Chưa kể, dù con đường hòa thân không thành, nàng vẫn còn cách khác. Nước Chu có rất nhiều mỹ nhân giỏi múa, chỉ cần lọt vào mắt nữ hoàng nước Lục, muốn cài người vào cung chẳng dễ như trở bàn tay sao?
Thế nhưng…
Ai có thể đến nói cho nàng biết, vì sao chỉ mới nhập kinh hơn nửa tháng, đám mỹ nhân nàng mang theo lại lần lượt qua đời? Để ngự y khám thì chỉ là… cảm lạnh dẫn đến tử vong?!
Cảm lạnh gì mà giết người liên tục như vậy chứ!
Chuyến đi sứ đến nước Lục lần này, với Tả Khâu Lam mà nói, đúng là xui xẻo đến tận cùng!
Bên kia, Thế tử phủ Tĩnh Khang sau khi nghe tin Bát hoàng tử thành thân thì lập tức “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Nghe nói, Thế tử khi ấy còn cuống quýt định xông vào cung, nhưng không biết bị ai chặn lại, bị chụp bao bố đánh cho nửa sống nửa chết, rồi bị ném thẳng về cổng phủ Tĩnh Khang.
Phủ Tĩnh Khang lập tức đại loạn.
Mời ngự y đến xem, nói là tổn thương gân cốt, ít nhất phải nằm liệt giường nửa năm mới có thể xuống đất.
Nửa năm sau, e là lúc nàng ta khỏi hẳn thì Bát hoàng tử đã mang thai với tên lưu manh giang hồ kia rồi.
Thế nên, khi Thế tử khó khăn lắm mới tỉnh lại, vừa nghe tin ấy xong thì lại phun máu lần nữa, hôn mê bất tỉnh.
Yến Khải – người vừa một mẻ dọn sạch hết đám phản diện – cảm thấy: sướng rơn!
Ba ngày sau, Bát hoàng tử xuất giá từ trong cung, hồng trang mười dặm, phong quang vô hạn.
Từ hoàng đô đến Yến Vân sơn trang, một ở phương bắc, một ở phương nam, đường xa vạn dặm. Yến Khải liền để Lục Dương Hạ thay y phục nhẹ nhàng, cùng nàng cưỡi ngựa trở về trang.
Phụ mẫu nhà họ Yến đã không quản chuyện trong trang nữa, nên Yến Khải là chủ nhân, mà Lục Dương Hạ thì nghiễm nhiên trở thành chủ quân.
Chàng tính tình hoạt bát linh động, như thể sinh ra là để thuộc về giang hồ. Không bao lâu đã được cả sơn trang từ trên xuống dưới yêu quý.
Yến Khải thương chàng, có chuyện gì cần ra ngoài là chắc chắn phải mang Lục Dương Hạ theo bên mình.
Lâu dần, người trong giang hồ đều biết đến vị chủ quân của Yến gia.
Bạn bè giang hồ của Yến Khải đều bảo, hai người này dính nhau quá thể, ân ái đến khiến người ta ghen tị.
Trong đó cũng không thiếu kẻ tự đề cử gối chăn.
Biết Yến Khải sủng phu, nên mấy vị mỹ nhân như “đệ nhất mỹ nhân giang hồ”, “đệ nhất mỹ nhân Giang Nam” từng người từng người đều không biết xấu hổ mà tìm cách tiếp cận.
Tiếc thay, chủ quân Lục thủ đoạn "cứng rắn", nắm chắc trái tim của Yến Khải, khiến những kẻ được gọi là “tình địch” lần lượt bị đánh bại.
Lâu dần, thiên hạ cũng chỉ còn biết ngưỡng mộ mà thôi.
Có người nói:
“Lục thị nhà họ Yến, dựa vào có chút bản lĩnh, ngày nào cũng ghen tuông như điên, thật mất mặt! Trang chủ Yến Khải
không bỏ hắn, là do tính tình tốt! Cứ chờ đấy, xem hắn đắc ý được mấy năm!”
Kết quả, người nói câu đó sau này lại bị tát vào mặt.
Bởi vì vợ chồng Yến gia, mười năm như một ngày, ân ái sâu đậm. Đã trở thành cặp đôi được ngưỡng mộ nhất trong giang hồ.
Dù rằng… mười năm trôi qua, Lục Dương Hạ vẫn chưa thể sinh cho Yến Khải một trai nửa gái.
Nhưng người ta cứ ân ái đấy.
Liên quan gì đến ngươi?
…
“Chủ nhân ơi… người thật sự nên rời đi rồi, người đã ở thế giới này suốt hai mươi năm rồi, còn không chịu đi à…” – 001 lại lẩm bẩm thở dài.
Thế giới này là phó bản tân thủ đầu tiên trong nhiệm vụ [Tra nữ trùng sinh], đáng ra chỉ là màn luyện tay thôi mà!
001: Chủ nhân à, đừng có nghiêm túc quá như thế chứ!
Yến Khải bắt chéo chân, vừa lột nho vừa lười biếng đáp lại trong đầu: “Chiến sự giữa Lục quốc và Chu quốc cũng sắp kết thúc rồi, đánh xong ta sẽ đi.”
001 đầy oán trách: “Chuyện chắc như bắp rồi, còn chờ gì nữa… Người tưởng ta là ngốc chắc, rõ ràng là vì Lục Dương Hạ…”
Yến Khải đáp nhẹ như gió: “Ừm? Đã biết rồi còn hỏi.”
Thực ra trong lòng nàng cũng hiểu.
Dù có cố kéo dài thế nào, cũng không thể đợi được đến ngày Lục Dương Hạ già yếu nhắm mắt.
Theo nguyên tác, Lục Dương Hạ vốn sẽ chết thảm, sau đó Chu quốc đại thắng, kết thúc câu chuyện.
Mà trận chiến lẽ ra đã kết thúc từ ba năm trước, lại bị nàng cố tình sửa đổi, kéo dài đến tận bây giờ.
Các công chúa của Chu quốc đấu đá sống còn, triều chính cũng rối loạn, trong đó không thiếu công lao của Yến Khải. Vậy nên lần này Lục quốc thắng là điều không cần bàn cãi.
Nhưng mà…
“Yến Khải! Yến Khải!” Một giọng nam đầy hưng phấn truyền tới, kèm theo đó là bóng người áo đỏ phóng vào.
Người nọ gần như không thay đổi gì, mười năm thời gian không để lại dấu vết nào trên gương mặt, thậm chí còn thêm phần tuấn mỹ.
Chàng lao vào lòng nàng, dụi dụi một cái: “Nàng đang làm gì thế?”
Yến Khải cong môi, vén lọn tóc xõa bên thái dương của chàng ra sau tai: “Lột nho cho chàng ăn. Cuối cùng cũng chịu về rồi à?”
Lục Dương Hạ xách một vò rượu, không quên trừng mắt với nàng: “Hừ, vò rượu nàng chôn dưới gốc đào mười năm trước, ta vừa đi đào lên. Không những không khen ta, còn bảo ta lại chạy đi chơi!”
Yến Khải nhướng mày: “Không phải tại chàng thèm rượu à?”
Lục Dương Hạ ngoan ngoãn tìm một chỗ trong lòng nàng ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, xé giấy niêm phong vò rượu, rót đầy một ly: “Đúng, ta thèm. Rượu nàng chôn, ta không được uống chắc?”
Yến Khải không nói gì, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
“Thế nào?” Lục Dương Hạ trông mong nhìn nàng, đây là rượu hai người cùng nhau ủ nên.
Yến Khải nếm thử, gật đầu: “Không tệ.”
Lục Dương Hạ cũng uống một ngụm từ ly nàng, lập tức nhăn mặt: “Cay quá!”
“Rượu ngon phải nồng.” Yến Khải khẽ xoa tóc chàng, khẽ cười.
Tửu lượng kém mà cứ đòi uống.
Lục Dương Hạ lí nhí: “Ta đâu có hiểu mấy cái này.”
Yến Khải ôm chàng, lại rót thêm hai ly, nhìn chàng đầy khiêu khích: “Không say không về?”
Lục Dương Hạ chớp mắt, nghĩ tới giang hồ hào sảng, liền vỗ bàn: “Được! Không say không về!”
…
Sau đó.
Yến Khải ôm lấy Lục Dương Hạ – người chỉ uống hai ly đã say bất tỉnh – bật cười.
Cười xong, nàng lại uống từng ly một không ngừng.
“001…”
“Ui, sao thế chủ nhân?”
“Nếu ta cứ say chết thế này, khi Hạ nhi tỉnh lại…” Yến Khải thở dài. Nàng thật không biết phải rời đi thế nào mới không làm tổn thương tên ngốc nhỏ này.
001 lặng đi một lúc: “Chắc là hắn sẽ đào xác người dậy rồi đánh cho một trận nên thân.”
“…”
Yến Khải: Biết thì biết, có thể đừng nói ra không? Người khổ đừng khui.
Dù nói là vậy…
Nhưng không nỡ là một chuyện, cuộc đời đến cuối cùng, vẫn phải biệt ly.
Yến Khải cúi đầu, nhìn dáng ngủ say của chàng, khẽ hôn lên trán một cái: “Thật khiến người ta thương quá đi mất.”
“Chủ nhân…”
“Đi thôi.”
“…” 001 liếc nhìn Lục Dương Hạ đang nằm trong lòng nàng, cuối cùng cũng nghiến răng hạ quyết tâm, “Đinh—— Bắt đầu kết toán nhiệm vụ, phó bản tân thủ Tra nữ trùng sinh, nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành, chúc mừng chủ nhân đạt được đánh giá năm sao. Kích hoạt rách không gian, đang trở về thế giới chính của hệ thống…”
Khung cảnh cổ xưa trước mắt Yến Khải bỗng trở nên mơ hồ, cả không gian xoay vòng trong mắt nàng, ngay cả làn khói xanh lượn lờ từ lư hương cũng bị hút vào vòng xoáy ấy.
Kèm theo đó, nàng cũng bị hút vào.
…
Sau khi trở về thế giới chính, suốt nhiều ngày liền Yến Khải không vào tiếp phó bản mới.
001 đoán được nàng đang nghĩ gì, bèn cẩn thận hỏi: “Chủ nhân muốn biết diễn biến tiếp theo ở thế giới đó không?”
Yến Khải mặt không cảm xúc: “Không muốn.”
001 cuống lên: “Tại sao không muốn chứ? Chủ nhân không chịu vào phó bản kế tiếp chẳng phải vì vẫn chưa dứt được…”
Yến Khải thẳng thừng cắt ngang: “Không phải.” Nàng xoa xoa thái dương, “Ta chỉ đang nghĩ, nếu đã không thể ở bên cậu ấy đến cuối đời, vậy thì lúc đầu ta không nên cưới cậu ấy, càng không nên cưng chiều cậu ấy. Giờ nếu không còn ta, sau này cậu ấy phải sống thế nào đây…”
001 im lặng một lúc, rồi nói: “Rồi sẽ có cách để sống tiếp… Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách chủ nhân được. Trong cốt truyện gốc, Lục… vốn là người được gả cho Yến Khải mà. Với cấp bậc của người, vốn chẳng cần vào phó bản làm nhiệm vụ nữa. Nếu không phải do hệ thống chính đột ngột tung ra loạt phó bản thử nghiệm Trà nữ trùng sinh, thì người cũng đâu phải… Mà cái kiểu phó bản gì đâu không, trùng sinh rồi còn phải sủng phu nữa… chẳng phải ép người phải động lòng sao? Thật là điên rồ!”
Nghe 001 lải nhải đầy căm phẫn, tâm trạng Yến Khải lại vơi bớt phần nào, nàng khẽ cong môi: “Cũng đúng. Ta chỉ đang làm nhiệm vụ mà thôi.”
Lục Dương Hạ… chẳng qua chỉ là một nhân vật trong kịch bản mà thôi.
Yến Khải không biểu cảm gì, “Đi thôi, đến thế giới tiếp theo.”
“Được rồi… Nhưng lần này chủ nhân phải chuẩn bị tâm lý đó, đây không còn là phó bản tân thủ nữa đâu!”
Nói xong, 001 lặng lẽ rụt cổ lại, rút một phần chú ý từ thế giới trước kia về, quyết định vẫn là không kể cho chủ nhân biết những gì mình “thấy” được.
Cứ để chủ nhân quên đi là hơn!
“Khởi động xuyên không số 001——”
Trước mắt lại xoay vòng, vòng xoáy không gian hiện lên, cuốn lấy Yến Khải thêm một lần nữa.
…
Yến Khải tỉnh dậy giữa cơn mơ màng, trước mắt là trần giường chạm trổ hoa văn tinh xảo.
Vốn định ngồi dậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì dậy cũng chẳng biết làm gì.
Thôi thì không dậy nữa, để 001 kể cho nàng nghe cốt truyện của thế giới này.
“Khụ khụ,” 001 hắng giọng, bắt đầu kể.
Lần này, nàng tên là Phương Tư Văn.
Phương Tư Văn là con gái độc nhất của Phương viên ngoại trong huyện, mẫu thân nàng là địa chủ lớn trong vùng, chỉ riêng tiền tô thu mỗi năm của dân trong huyện cũng đủ để nhà họ Phương giàu có mấy đời. Vì thế, Phương Tư Văn từ nhỏ được nuông chiều, nhưng cũng không phải đồ vô dụng, ít ra cũng đọc sách giỏi, người đầy vẻ thư sinh.
Còn nhân vật chính trong nhiệm vụ lần này – người bị “tra” – là Tô Nhiên, tiểu công tử nhà họ Tô ở thành Nam, vốn là hôn ước thanh mai trúc mã với Phương Tư Văn từ nhỏ.
Vương triều này không cởi mở với nam tử như thế giới trước. Thường thì nam nhi không được gặp nữ nhân ngoài, như Phương và Tô hai nhà đã đính hôn thì sau này nhất định sẽ thành thân, Tô Nhiên khi đến tuổi sẽ phải gả cho Phương Tư Văn.
Phương Tư Văn dung mạo xinh đẹp, tự nhiên được Tô Nhiên yêu thích. Tô Nhiên đối với vị thê chủ được hứa hôn từ nhỏ ấy cũng thật lòng toàn tâm toàn ý.
Đáng lẽ nên là một mối duyên đẹp, nào ngờ giữa chừng nhà tan cửa nát – Phương Tư Văn bị người xúi giục, sa vào cờ bạc.
Chỉ một trận đỏ đen, tài sản tiêu tán, cửa tiệm, ruộng đất đều bị nàng ta đem ra đánh cược mà mất hết.
Mẫu thân vì tức giận mà hộc máu, bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng qua đời.
Phụ thân thì nhu nhược, thấy con gái không nên thân, vợ thì mất, cuối cùng treo cổ tự vẫn trong đại sảnh.
Phương Tư Văn lúc ấy mới hối hận, quyết tâm đoạn tuyệt với cờ bạc. Nhưng nợ nần chồng chất, nàng ta đành phải nhắm vào nhà họ Tô đã định hôn từ trước.
Nàng ta kiên nhẫn dụ dỗ Tô Nhiên, thề thốt rằng bản thân đã thay đổi, hứa hẹn từ nay về sau chỉ có một mình Tô Nhiên, đời này tuyệt đối không nạp thiếp… đủ lời ngon tiếng ngọt.
Tô Nhiên là người đơn thuần, cha mẹ lại thương con, không chịu nổi cậu van nài nên rốt cuộc cũng gả đi.
Phương Tư Văn lấy sính lễ cưới của Tô Nhiên đem đi trả nợ, chẳng ngờ để lộ tin ra ngoài, khiến người người đều nói nàng là kẻ “ăn bám”, nhờ nhà họ Tô mới giữ được mạng.
Từ đó, Phương Tư Văn bắt đầu oán trách Tô Nhiên. Dù không tái nghiện cờ bạc, nhưng lại bị người xúi giục lui tới thanh lâu.
So với Tô Nhiên ngây ngô trong nhà, dĩ nhiên là mấy công tử thanh lâu hiểu cách làm nàng vui vẻ hơn nhiều.
Dù Phương Tư Văn sau khi cưới thật sự không nạp thiếp, nhưng dần dần chẳng còn về nhà nữa.
Cha mẹ Tô Nhiên biết chuyện cũng không chịu nổi, từng làm ầm lên.
Nhưng họ càng làm ầm, Phương Tư Văn càng lạnh nhạt với Tô Nhiên.
Tô Nhiên có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại biết làm thêu thùa, cuộc sống tuy kham khổ nhưng vẫn sống được. Còn về Phương Tư Văn, cậu đã sớm nguội lòng.
Nhưng cuộc đời của Tô Nhiên không dừng lại ở đó.
Phương Tư Văn ngày càng lười biếng, không chịu đọc sách, không đi thi, suốt ngày vùi trong thanh lâu, thậm chí còn phải lòng công tử hoa khôi, điên cuồng muốn chuộc người về.
Thế nhưng nàng ta không có tiền, lại đánh chủ ý về phía nhà họ Tô.
Nàng ta quay lại dỗ dành Tô Nhiên, dỗ suốt một tháng, Tô Nhiên mềm lòng, tưởng nàng thật sự hối cải quay đầu, vui vẻ trở lại.
Một ngày kia, Phương Tư Văn dẫn Tô Nhiên về nhà họ Tô, gặp cha mẹ cậu. Tất nhiên không tránh được một trận đòn. Nhưng nàng ta mặt dày quỳ lạy, lại là con gái cố nhân, nên cuối cùng cũng được tha.
Rồi nàng ta nhân lúc lén lút lẻn vào thư phòng, trộm lấy sổ đỏ của tiệm gạo nhà họ Tô…
…Cuối cùng, Phương Tư Văn thật sự chuộc được công tử hoa khôi kia về.
Chuyện này khiến mẫu thân Tô Nhiên nổi giận lôi đình, hận không thể lột da róc xương nàng ta. Nhưng oái oăm thay, Tô Nhiên vẫn là phu quân của Phương Tư Văn, thành ra cũng chẳng làm gì được, thậm chí còn nghĩ là hai người họ cấu kết lừa lấy gia sản nhà họ Tô. Bà lập tức thất vọng tột cùng với con trai, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Tô Nhiên nghe tin, u sầu đè nặng trong lòng, sinh bệnh nặng không gượng dậy nổi.
Trong phủ lại có công tử hoa khôi kia ngày ngày quấn lấy chàng, chưa kể đến đứa con vừa mới mang thai cũng vì phiền muộn mà không giữ được.
Tô Nhiên chịu hết đả kích này đến đả kích khác, sinh lòng tuyệt vọng. Nhưng thân là con, vẫn phải cứng rắn. Chàng cắn răng, hạ độc giết chết công tử hoa khôi ấy, rồi chính mình bị bắt vào ngục.
Cuối cùng, bệnh chết trong lao.
Cha mẹ nhà họ Tô biết được việc này, giận đến mức lập tức tố cáo Phương Tư Văn lên huyện nha.
Phương Tư Văn bị kết tội trộm cắp, nhưng chỉ bị giam vài năm rồi lại được thả ra…
Yến Khải – à không, giờ là Phương Tư Văn – nghe 001 kể xong cốt truyện thế giới này, chỉ biết sững người.
Nguyên chủ này thật đúng là…
Phương Tư Văn trầm ngâm một lúc: “001, ngươi nói xem, nguyên chủ có phải là con cưng của vận mệnh không, làm ra bao nhiêu chuyện tồi tệ như vậy mà vẫn không chết?”
001 phẫn nộ không thôi: “Một tra nữ như vậy sao có thể là con cưng vận mệnh? Dù sao thì cốt truyện nó là như vậy, còn về kết cục của nguyên chủ thì không có ghi! Nhiệm vụ của chủ nhân là nhập vai Phương Tư Văn, tử tế mà yêu thương Tô Nhiên. Nhiệm vụ phụ là xử lý hết đám phản diện đáng bị ngược!”
Phương Tư Văn xoa cằm: “Ta thấy đáng bị ngược nhất chính là Phương Tư Văn.”
001 tỏ ra đồng tình hết mực: “Thế thì chủ nhân có muốn tự cầm dao đâm mình vài nhát không?”
“…Xem như ta chưa nói gì.”
Phương Tư Văn hắng giọng: “Phải rồi, giờ ta đang ở thời điểm nào của cốt truyện?”
001 lật kịch bản, trả lời: “Tháng đầu tiên sau khi ngươi bắt đầu dính vào cờ bạc.”
Không thể nào?!
Phương Tư Văn xoa trán: “Sổ đỏ, tiệm buôn đã mất hết rồi à?”
001 lắc đầu: “Chưa, hiện tại ngươi còn đang thắng kha khá bạc. Nhưng nếu cứ tiếp tục đánh nữa, thì không lâu sau…”
Phương Tư Văn lập tức hiểu ra.
Bọn cờ bạc nếu muốn bẫy ai, đương nhiên phải cho người ta nếm mùi ngọt trước, khiến kẻ đó nghiện rồi mới dụ họ đem cả gia sản ra đánh cược.
Mà nàng thì vừa khéo xuất hiện đúng thời điểm này.
Phương Tư Văn nhếch môi cười lạnh.
Nàng muốn xem thử xem, ai dám tính kế nàng!