Chương 4: Vị Điện Hạ Kiêu Sa và Vị Thê Chủ  Tệ Bạc (Phần 4)

Lục Dương Hạ mặc thường phục, đang định trèo tường trốn khỏi cung, thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, khiến cậu giật mình, tung ngay một cước ra sau!

Người kia nhẹ nhàng bắt lấy cổ chân cậu, xoay tay một cái, liền khiến cậu xoay vòng giữa không trung.

Nhưng Lục Dương Hạ cũng không dễ bị bắt nạt. Mũi chân vừa chạm đất liền mượn lực tung thêm một cú đá!

Lần này đối phương tránh né khéo léo, lại giơ tay ra ôm lấy… eo cậu.

Lục Dương Hạ hoảng hốt, đang định mắng thì lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vừa sợ vừa giận:

“Yến Khải! Ngươi đúng là cái đồ đàn bà đáng ghét!”

Yến Khải ôm cậu nhẹ nhàng đáp xuống bên dưới tường:

“Bát điện hạ định đi đâu thế?”

Thiếu niên vẫn trong bộ đồ đỏ rực, kiêu ngạo hất cằm lên:

“Bổn hoàng tử đi đâu thì liên quan gì tới ngươi?”

Yến Khải cười cười, bóp nhẹ cằm cậu trêu chọc:

“Lại lén ra ngoài chơi nữa đúng không?”

Lục Dương Hạ hất tay nàng ra:

“Không phải! Bổn hoàng tử có chính sự!”

“Chính sự gì?”

Lục Dương Hạ cong mắt cười:

“Nghe nói hôm nay sứ thần Chu quốc vào kinh, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành là Tả Khâu Lam cũng đến! Ta phải đến xem thử Thái nữ được đồn là đẹp nhất thiên hạ trông ra sao.”

Yến Khải: …

Cái tên tiểu tử lắm trò này!

“Ngươi thích người đẹp à?” – nàng bước sát lại, ép cậu dựa vào tường, nụ cười có phần nguy hiểm.

Lục Dương Hạ chẳng sợ tí nào, ánh mắt lấp lánh:

“Thích chứ… ai mà không thích người đẹp… ưm!”

Chưa kịp nói hết câu, đã bị hôn đến nghẹt thở.

Đôi môi bá đạo bao phủ lấy môi cậu, cả người Yến Khải như bức tường khí thế đè lên cậu, khiến cậu không tự chủ mà siết chặt tay vòng lấy cổ nàng, hé môi đáp lại.

Một khi đã bắt đầu thì khó lòng dừng lại.

Chờ đến khi nụ hôn bị cắt đứt, cảm giác môi nàng trượt xuống cổ, Lục Dương Hạ hoảng hốt, vội vã vỗ mạnh vào vai nàng.

Yến Khải hơi lùi lại, che vai làm ra vẻ bị thương:

“Hạ nhi…”

Lục Dương Hạ luống cuống, đưa tay sờ vai nàng:

“Ngươi bị thương à? Ta đâu có dùng nhiều sức?”

Yến Khải là sư phụ cậu, võ công của cậu đều do nàng truyền dạy, sao có thể khiến nàng bị thương chứ!

Lục Dương Hạ cau mày nhỏ, khẽ giọng nói:

“Về cung đi, ta xem vết thương cho ngươi.”

Tại sao lại lỡ tay chứ…

Yến Khải vốn chỉ định trêu cậu, nhưng thấy cậu nói nghiêm túc vậy thì càng vui hơn, lập tức dựa cả người vào cậu như làm nũng:

“Hạ nhi, ngươi phải chịu trách nhiệm đó.”

Lục Dương Hạ hơi ngượng:

“Ta đánh bị thương thì ta đương nhiên chịu trách nhiệm.”

Vừa nói vừa dùng khinh công, đưa nàng về cung.

Về phần nữ Thái tử Chu quốc gì đó?

Yến Khải: hừm, khỏi cần gặp luôn.

Thế nhưng còn chưa đỡ nàng nằm lên giường, Lục Dương Hạ đã bị một cú đẩy ngã lăn ra giường!

Ngay sau đó là một thân hình phủ lên, nụ hôn lại tiếp tục giáng xuống.

Lục Dương Hạ: ????

“Yến Khải… ngươi… Ưm hừ!”

Cái đồ đàn bà đáng ghét, dám lừa ta!

“Ngươi tay… tay để đâu vậy!!”

Cậu run rẩy cả người, cố tránh bàn tay không an phận của nàng.

Yến Khải bật cười, ngón tay trêu đùa nơi mẫn cảm nhất của cậu. Chỉ một lúc sau, Lục Dương Hạ đã mềm nhũn trong lòng nàng, mặt đỏ như quả cà chua, tức giận lườm nàng:

“Đồ vô sỉ… buông ta ra…”

“Bảo bối, thơm ta cái đi, được không?” – nàng thì thầm bên tai.

Lục Dương Hạ đôi mắt ươn ướt, có phần hoảng loạn vì chưa từng trải qua chuyện này, nhưng vẫn rụt rè hôn lên khóe môi nàng.

Ai ngờ chỉ một nụ hôn đã như châm lửa đốt rừng.

Đến khi Lục Dương Hạ hoàn hồn, trên người đã đầy vết đỏ mờ ám.

Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay định đánh nàng:

“Ngươi… ngươi… nếu ta mang thai thì làm sao hả?!”

Yến Khải sững lại, sau đó bật cười lớn:

“Bảo bối, ta còn chưa ăn chàng thật đâu mà đã mang thai gì chứ!”

Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, cười đến run người:

“Chàng nghĩ mang thai là vậy à?”

Lục Dương Hạ ngẩn ra, mắt tròn xoe:

“Không phải… không phải như thế sao?”

Yến Khải ôm chặt cậu, cười đến nỗi thở không ra hơi:

“Trời ơi, bảo bối của ta…”

Nàng cúi đầu thì thầm bên tai cậu mấy câu.

Lục Dương Hạ: !!!

“Cho dù không mang thai, nhưng ngươi đã làm chuyện đó với ta, thì phải chịu trách nhiệm!”

Cậu nghiến răng nghiến lợi.

Người này thật sự là… quá đáng!

Yến Khải vuốt ve má cậu, giọng đầy cưng chiều:

“Đương nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi.”

Lục Dương Hạ lườm nàng:

“Thế thì ta… không thể thích ai khác được nữa rồi!”

Vừa nghe câu đó, Yến Khải lập tức nhớ lại chuyện cậu định trốn khỏi cung để đi xem mặt Thái nữ Chu quốc, ánh mắt nàng tối lại:

“Ngươi còn muốn thích ai nữa?”

“Chát chát chát!”

Từng cái tát rơi đều đều lên cặp mông mềm mịn khiến Lục Dương Hạ vừa xấu hổ vừa giận đến muốn giết người.

“Ta mười sáu rồi đó! Ngươi không được đánh mông ta nữa!” – Khi còn nhỏ ham chơi lười luyện võ, cậu từng bị Yến Khải phạt bằng cách này. Nhưng giờ cậu đã lớn rồi, không thể chịu được trò nhục nhã này nữa!

Yến Khải kéo cậu ngồi vào lòng mình, cười tủm tỉm:

“Ai bảo chàng cứ nói mấy câu chọc tức ta làm gì?”

Quần áo cậu xộc xệch, gương mặt ửng đỏ. Vừa nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, ánh mắt Yến Khải liền trở nên u ám.

“Ta không nói nữa là được chứ gì!” – Lục Dương Hạ bĩu môi, giận dỗi chọc chọc vai nàng – “Ngươi đúng là đồ lừa đảo! Nói bị thương mà chẳng sao cả, đồ đàn bà xấu xa!”

Yến Khải bật cười:

“Nếu ta không làm thế, giờ ngươi đã lén ra phố ngắm Thái nữ Chu quốc rồi còn gì.”

Giọng nàng có chút ghen tuông, chẳng hề che giấu.

Lục Dương Hạ nghe nàng nói thế thì lòng có hơi vui vui. Cậu nhăn nhó:

“Ai bảo ngươi bỏ rơi ta nửa tháng liền? Ta buồn quá, muốn ra ngoài ngắm cái đẹp chút cũng không được à?”

“Đồ nghịch ngợm.” – Yến Khải kéo cổ áo cậu lên chỉnh lại, hôn nhẹ lên cổ cậu một cái – “Dạo này kinh thành không yên, nhân dịp sinh thần mẫu hoàng, sứ thần từ khắp nơi đổ về, tốt xấu lẫn lộn. Chàng tuyệt đối không được tự ý ra ngoài nghe chưa?”

Lục Dương Hạ chu môi, nhưng thấy nàng nói nghiêm túc nên chỉ có thể lí nhí:

“Biết rồi...”

“Thật ra…”

“Hửm?”

Lục Dương Hạ nắm lấy vạt áo nàng, nhỏ giọng:

“Thật ra ta muốn tìm sư phụ… muốn đến chỗ ở của ngươi trong kinh thành xem thử thôi.”

Yến Khải: …

Một tiếng "sư phụ" mềm nhũn như vậy... ai chịu nổi đây?

Giọng nàng khàn đi:

“Gọi lại lần nữa.”

Từ sau khi mười hai tuổi, Lục Dương Hạ đã không gọi nàng là sư phụ nữa. Hồi còn bé cậu ngoan như cục bột, bây giờ thì hở ra là gọi nàng “đồ đàn bà xấu xa” với “đồ dối trá”.

Thấy ánh mắt nàng trở nên nguy hiểm, Lục Dương Hạ lập tức dè chừng. Gọi thêm lần nữa chắc chắn sẽ bị đè ra hôn tiếp, nên cậu im bặt, chết cũng không gọi.

“Haiz… đúng là bảo bối của ta.” – Yến Khải thở dài.

“Yến Khải! Ta mười sáu rồi đó!”

“Thì sao nào?”

“Không được gọi ta là bảo bối nữa!”

Yến Khải nhướng mày:

“Thế nếu ta gọi người khác vậy được không?”

Lục Dương Hạ lập tức trừng mắt:

“Ngươi dám!”

“Ha ha ha… ngươi ấy…” – Yến Khải ôm lấy mặt cậu, hôn một cái đầy yêu chiều.

“Không cho hôn!”

“Ta dẫn ngươi ra ngoài chơi, chịu không?” – Yến Khải định dụ ngọt.

Lục Dương Hạ vốn ham vui, nghe thấy có chuyện hay thì lòng liền ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến chuyện hôm đó nàng làm mất mặt mình giữa tiệm phấn son, lại lập tức cao ngạo:

“Ra rồi lại bị ngươi bắt nạt thì sao?”

Yến Khải vội nói không dám, “Ta đưa ngươi ra ngoài chơi, không bắt nạt đâu, được không?”

Lục Dương Hạ ra chiều suy nghĩ, không vội đồng ý, ngược lại còn véo má nàng:

“Thế… ngươi phải đưa ta đến Hoa Lầu! Nếu không, ta không đi đâu!”

Yến Khải sững lại:

“Gì cơ?”

“Hoa Lầu đó!”

Yến Khải dở khóc dở cười:

“Ngươi muốn đi Hoa Lầu thật đấy à?”

Ánh mắt nàng không quên liếc xuống dưới… đầy ẩn ý.

“Ngươi… nhìn ta làm gì?! Ta chỉ muốn đi xem thử thôi mà!”

“Tại sao lại muốn đi?”

Lục Dương Hạ nói tỉnh bơ:

“Một là vì ta chưa từng đi, hai là nghe đồn kỹ tử đứng đầu kinh thành có thể khiến cả nam nhân cũng mê mệt… Như thế tử Cảnh Khang Hầu ấy, ngày nào chẳng lượn lờ trong đó!”

Nghe đến cái tên đó, ánh mắt Yến Khải tối đi:

“Ồ… nhưng kỹ tử thì liên quan gì tới chúng ta?”

Lục Dương Hạ nhếch môi:

“Ta muốn xem sư phụ có bị mỹ nhân đó mê hoặc không!”

Yến Khải nhìn cậu, giọng trầm hẳn:

“Cần gì kỹ nữ? Một tiếng ‘sư phụ’ của ngươi cũng đủ khiến ta hồn phiêu phách lạc rồi.”

So với ngắm ai khác, chi bằng để nàng… ăn người mình thích cho no nê thì hơn.

Nhưng Lục Dương Hạ không dễ tha. Nhất quyết đòi đi, còn ôm cổ nàng làm nũng, liên tục thơm lên mắt nàng:

“Đi đi mà, nhìn một chút thôi cũng được. Có sư phụ ở đây, chắc chắn không nguy hiểm. Đi đi mà, được không?”

Yến Khải: … Thật sự chịu không nổi.

Cái tên tiểu yêu tinh nhà nàng, thường ngày thì kiêu ngạo, giờ lại dính như keo thế này… ai mà kháng cự được?

“Được được được, đi thì đi.”

Thua rồi. Thua thê thảm.

 

---

Yến Khải đưa Lục Dương Hạ ra cung. Ăn, chơi, dạo khắp phố phường, vô cùng vui vẻ.

Đến chiều, nàng đưa cậu – lúc này đã hóa trang thành thiếu nữ – đến Hoa Lầu Di Vân.

Yến Khải bảo tìm một gian phòng riêng, nhưng Lục Dương Hạ không chịu:

“Vào phòng kín làm sao nhìn hết được cảnh sắc nơi đây?”

Yến Khải âm thầm bĩu môi: Toàn là chuyện bẩn thỉu, có gì đẹp đâu chứ?

Lục Dương Hạ vung tay:

“Ngươi, đi lấy cho ta vài cuốn… xuân cung đồ!”

Bà chủ lầu xanh há hốc mồm. Đến Hoa Lầu không gọi người hầu, lại ngồi khuất trên tầng hai, giờ còn đòi xuân cung đồ? Cái tình huống quái quỷ gì đây?

“Lấy đi.” – Yến Khải bình thản nói.

Bà chủ không dám làm trái, vội đi lo liệu. Trong lòng thì âm thầm rủa:

Đúng là kinh thành lắm chuyện dị kỳ, hôm nay lại gặp thêm một ca mới rồi.

Lục Dương Hạ vươn vai hào hứng, mắt sáng rỡ:

“Sư phụ, sao ngươi không ngăn ta lại?”

Yến Khải cốc nhẹ mũi cậu:

“Nếu ta ngăn được ngươi, ta với ngươi đâu có mặt ở đây giờ?”

Bà chủ quay lại định hỏi thêm thì vừa lúc bắt gặp cảnh nàng cưng chiều nhéo mũi cậu như tình nhân, khiến y hoảng hồn bỏ đi ngay.

Trời ạ… chẳng lẽ là đoạn tụ??

Hai người đợi một lúc vẫn chưa thấy bà chủ quay lại, lại thấy…

“Sư phụ, thế tử Cảnh Khang Hầu thật sự tới rồi kìa. Đúng như lời đồn, ngày nào cũng vùi đầu vào kỹ viện, giờ thì ta tin rồi.” – Lục Dương Hạ chống cằm, ánh mắt dõi theo nữ nhân đang trò chuyện vui vẻ dưới lầu.

Yến Khải mỉm cười khó hiểu:

“Người đó chẳng phải từng… tỏ tình với Hạ nhi sao?”

Lục Dương Hạ nghe xong thì bật cười thành tiếng:

“Đúng vậy, nhưng bị ta đánh cho một trận tơi bời.”

Yến Khải nghe vậy chỉ cười khẽ, đưa tay xoa đầu cậu, rồi lặng lẽ dời mắt nhìn theo hướng cậu đang dõi xuống lầu.

Chỉ một cái liếc nhìn—

Đồng tử Yến Khải lập tức co lại.

Bên cạnh thế tử Cảnh Khang Hầu còn có một người nữa, mặc y phục gấm thêu kiểu Lục quốc, nhưng làn da ngăm hơn, ngũ quan sắc sảo, không giống người Lục quốc…

Mà lúc này, tên công tử ăn chơi lừng danh kinh thành ấy lại đang ngoan ngoãn đưa người đó lên lầu ba vào gian riêng.

Yến Khải trầm giọng gọi:

“Yến Đại!”

“Có thuộc hạ!” – Chớp mắt, Yến Đại đã hiện thân.

“Đi theo dõi.”

Yến Đại hiểu đại khái, nhưng vẫn hơi khó hiểu:

“Trang chủ, theo dõi tên thế tử đó làm gì?” – Ghen tuông chưa nguôi sao?

Yến Khải lắc đầu:

“Người đi cùng y… nếu ta đoán không sai, chính là Thái nữ Chu quốc!”

Lục Dương Hạ giật mình:

“Tả Khâu Lam?! Sao cô nương ta lại đi với tên ăn chơi đó?”

Yến Khải bóp nhẹ gò má cậu, cười nhạt:

“Có vẻ như vị thế tử lắm trò của kinh thành ta… không đơn giản đâu.”

Ánh mắt nàng lạnh dần, Yến Đại đã lặng lẽ rời đi.

Lục Dương Hạ cũng không còn dáng vẻ nhí nhảnh nữa, ánh mắt dần nghiêm lại. Nhưng bên trong lại tràn đầy hào hứng:

“Sư phụ, hay là chúng ta cũng đi xem?”

Yến Khải không đồng ý:

“Ngươi chẳng phải muốn xem kỹ tử đệ nhất kinh thành sao?”

Lục Dương Hạ “hây” một tiếng:

“Kỹ tử nào bằng Tả Khâu Lam đẹp!”

Yến Khải nhướng mày:

“Hửm?”

“Ý ta là…” – Lục Dương Hạ giật mình – “Ý ta là kỹ tử đâu có nhiều bí mật như cô ta!”

Cậu thật ra chỉ muốn hóng hớt một chút thôi.

Yến Khải tất nhiên nhìn thấu lòng cậu. Nhưng nàng vẫn lắc đầu:

“Không xem kỹ tử nữa thì về cung.”

“Keo kiệt!”

“…”

Lục Dương Hạ lườm nàng, đứng dậy.

“Đi đâu?” – Yến Khải ngạc nhiên. Không lẽ cậu thật sự chịu về?

Lục Dương Hạ nghiến răng:

“Đi nhà xí!”

Yến Khải không ngăn, chỉ nhướng mày cười:

“Biết đường đi không?”

Lục Dương Hạ bĩu môi:

“Ngươi coi ta là con nít hả?” – Cậu hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Yến Khải nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ bật cười, ánh mắt như nước, dịu dàng dạt dào.

Chờ cậu đi khuất, Yến Khải mới hỏi thầm trong lòng:

“001, thế tử Cảnh Khang Hầu là người của Thái nữ Chu quốc cài vào à?”

“Đinh—— Không phải đâu nha!” – Hệ thống vang lên – “Nói chính xác thì… là con gái của thế tử. Aizz, ký ức vụ này mờ nhạt lắm rồi, chỉ nhớ là Thái nữ Chu quốc và thế tử từng có thỏa thuận gì đó, nhưng không phải quan hệ chủ – tớ, mà giống giao dịch hơn.”

Yến Khải nhíu mày, dự cảm xấu dâng lên:

“Giao dịch gì?”

“Ưm… có vẻ là… liên quan tới Bát hoàng tử?”

“…”

Yến Khải nghe mà lòng lạnh đi một nửa.

Hệ thống thấy sắc mặt nàng đen kịt thì vội vàng giải thích:

“Chuyện này khác nguyên tác rồi mà! Với huấn luyện của chị, bây giờ Bát hoàng tử biết võ công rồi, không đến mức yếu đuối dễ bị lừa. Huống hồ thế tử Cảnh Khang Hầu giờ cũng chẳng có thế lực gì đáng kể, chị đã dọn dẹp hết sâu mọt trong triều rồi còn gì…”

Yến Khải nhíu mày, ngắt lời nó:

“Nhưng theo nguyên bản, rõ ràng là Yến Khải cũ phụ bạc Hạ nhi, sau đó chính tên thế tử và Tả Khâu Lam câu kết mang Hạ nhi sang Chu quốc. Kết cục của cậu ấy… thảm lắm. Vậy rốt cuộc là vì sao?”

“Cái này… là vì nhân cách khác nhau đó!” – 001 lật lại kịch bản, ấp úng – “Lục Dương Hạ trong nguyên tác thì oán hận nhất là Tả Khâu Lam và Yến Khải. Nếu không vì Tả Khâu Lam muốn hòa thân, thì sao cậu ấy lại bị gả cho cái đồ cặn bã Yến Khải? Sang đến Chu quốc rồi, cậu ấy phát hiện âm mưu là do Tả Khâu Lam và thế tử dàn dựng. Lúc ấy, dù thế tử vẫn yêu cậu, nhưng Lục Dương Hạ mỗi ngày đều dùng ánh mắt căm hận nhìn y, cả hai giày vò nhau… cuối cùng Hạ nhi chết trong u uất cũng chẳng có gì lạ…”

Yến Khải thở dài:

“Ngươi tự tưởng tượng nhiều thật.”

Tình cảm của thế tử với Hạ nhi là thật hay giả, còn chưa dám khẳng định nữa là…

Mà dù sao, kết cục kia cũng quá thê lương.

Nếu không, nàng đâu cần phải tới thế giới này?

“Dù sao thì, chủ nhân đừng ngần ngại! Dù là thế tử hay Thái nữ Chu quốc, 001 tin người nhất định giải quyết được tất cả!”

Yến Khải cười lạnh:

“Thế giới này thật ra không khó. Không đến một năm, Tam công chúa sẽ hoàn toàn nắm đại quyền Lục quốc. Ta cũng đã sắp xếp xong người cài vào Chu quốc, đến lúc hành động rồi. Với tình hình hiện tại, Chu quốc chưa đe dọa được chúng ta. Hạ nhi cũng có võ công, sẽ không ai dễ dàng bắt nạt cậu ấy đâu.”

“Chủ nhân nói rất đúng!” – 001 hí hửng – “Vậy người có muốn tua nhanh đến sáu năm sau không? Chỉ cần Bát hoàng tử không chết, sống hạnh phúc an yên là nhiệm vụ hoàn thành rồi đó.”

Yến Khải nhấp ngụm trà, mỉm cười:

“Gấp gì?”

001 chỉ định nhắc nhở, ai ngờ chủ nhân thong thả như thế, liền quýnh lên:

“Không lẽ… chủ nhân… đã thật sự động lòng với Bát hoàng tử rồi sao?”

“…”

“Ủa sao không trả lời? Này, này? Mất tín hiệu rồi à?”

“Chưa.”

“Trời ơi, vậy chủ nhân thật sự…”

“Ta có chừng mực.” – Yến Khải đặt chén trà xuống – “Ngủ đi.”

“...Vâng.” –001: Ôi, chủ nhân lạnh lùng nhưng lại đang dần dính cậu nhóc đó mất rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play