Tiếng kêu cứu đã kéo ý thức Yến Bắc Thần quay lại. Lệ khí trong mắt anh giống như động vật máu lạnh, đồng tử đột ngột co rút lại, sự tàn ác nhanh chóng tiêu tán. Khi ý thức đã khôi phục lại, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ nằm dưới người, liền rút cánh tay đang khống chế trên người cô lại.

Cánh tay của người đàn ông vừa nâng lên. An Hạ như được vớt lên từ vùng nước sâu. Cô hít một hơi thật sâu, một luồng không khí tiếng vào khí quản và khoang ngực, cổ họng An Hạ như bị thứ gì đó cứa vào, cô ho dữ dội.

“Khụ khụ khụ.”

Cô gái trên giường ngồi dậy, đưa tay che cổ họng vừa mới bị đè nén, ho kịch liệt. Thân hình mảnh mai của cô khẽ run lên, làn da trắng nõn nhuốm một tầng màu hồng.

Yến Bắc Thần đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ giúp cô dễ thở rồi xin lỗi: “Cô không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi không để ý nên đã ra tay theo bản năng.”

Dứt lời, Yến Bắc Thần nghe tiếng ho khan của cô gái, nói: “Sao lại không gọi tôi?”

Anh nói xong, An Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vừa rồi sau khi ho vài tiếng, cảm giác khó chịu trong cổ họng cũng đã giảm bớt. An Hạ khôi phục lại dáng vẻ an tĩnh. Khuôn mặt cô ửng hồng vì ho khan, đôi mắt ướt đẫm nước khiến cho chúng trở nên sáng và trong veo hơn lúc bình thường.

Nhìn vào mắt cô, Yến Bắc Thần sực nhớ ra cô không thể nói được.

Bàn tay anh vẫn đặt trên lưng cô. Lúc này An Hạ mới hoàn hồn, đứng dậy từ trên giường. Cô dùng thủ ngữ để diễn đạt với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Giọng nói trong điện thoại quá lớn, sợ doạ đến anh.

Cô đứng đó nghiêm túc giải thích vì sao vừa rồi không gọi anh mà lại dùng tay đẩy. Sau một hồi cô khoa tay múa chân thì Yên Bắc Thần nhớ tới giọng nói điện tử ồn ào kia.

Thật sự rất doạ người.

Yến Bắc Thần đưa mắt nhìn An Hạ đang đứng một bên, cười nói: “Giọng nói của cô thực sự rất hay, có thể trực tiếp gọi tôi.”

Mặc dù cô bảo mẫu nhỏ không thể nói được, nhưng lại có thể phát ra âm thanh và chính âm thanh ấy đã kéo ý thức của anh quay lại. Vừa rồi cô ho vài tiếng, thanh âm nhẹ nhàng như nước suối trong, rất dễ chịu.

Đây là lời khen dành cho cô, sau khi Yến Bắc Thần vừa nói xong, An Hạ liền mỉm cười.

Cô bảo mẫu nhỏ dù người nhưng vẫn an tĩnh như vậy. Yến Bắc Thần nhớ lại âm thanh vừa rồi, anh hỏi: “Cô vẫn có thể phát ra âm thanh?”

Yến Bắc Thần hỏi xong, cô gật gật cái đầu nhỏ.

“Như vậy nghĩa là cấu tạo sinh lý của cô vẫn bình thường.” Yến Bắc Thần nói, “Vậy tại sao cô không thể nói được?”

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ rũ mắt nhìn về phía anh.

Cô bảo mẫu nhỏ sau câu hỏi của Yến Bắc Thần thì rơi vào trầm mặc. Cô mở to đôi mắt nhìn anh, không có bất cứ cử chỉ hay âm thanh gì, chỉ nhìn anh như vậy. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Yến Bắc Thần đợi một lúc lâu nhưng cô bảo mẫu nhỏ vẫn không có ý mở miệng, anh cũng không tiếp tục hỏi.

“Bỏ đi.” Dứt lời, Yến Bắc Thần xuống giường.

____________

Sau khi thiếu gia thức dậy thì đến nhà ăn dùng bữa sáng. Ăn sáng xong, Yến Bắc Thần rời khỏi biệt thự.

Nhà chính đã bận rộn cả buổi sáng,  theo thiếu gia thư thái rời đi. Quản gia Lâm sắp xếp thêm một số công việc, đám người hầu tốp năm tốp ba thu dọn, sửa sang lại. Những công việc này không vội, đám người làm chậm rì rì mà cẩn thận. An Hạ vẫn được xếp chung một nhóm với mẹ Vương, hai người cùng vài người khác chịu trách nhiệm lau cửa kính và rèm cửa của nhà chính.

Mùa đông qua đi, mùa hè lại sắp đến, ngôi biệt thự sẽ từ từ bắt đầu việc dọn dẹp vào mỗi quý.

Thu xếp xong công việc, quản gia Lâm rời khỏi nhà chính, đi đến các toà nhà khác. Trong nhà chính không có người quản lý, mọi người cũng trở nên thả lỏng hơn. Mẹ Vương lôi kéo An Hạ, bắt đầu hỏi cô chuyện sáng nay.

“Thế nào? Thiếu gia có nói cho con ở lại không?”

Buổi sáng, An Hạ đi gọi thiếu gia dậy, sau khi thiếu gia dậy liền đi ăn cơm. Còn An Hạ lại vào trong bếp phụ giúp, dường như cô chỉ được sắp xếp để đi đánh thức thiếu gia.

Mẹ Vương hỏi xong, An Hạ lắc đầu.

“Không nói? Không phải chứ.” Mẹ Vương có chút nghi hoặc. Thông thường, chỉ có trợ lý riêng mới làm những việc như đánh thức thiếu gia.

“Sáng nay xảy ra chuyện gì? Con làm thiếu gia không vui sao?” Mẹ Vương hỏi.

Câu hỏi vừa rồi làm cho An Hạ nhớ đến chuyện lúc sáng. Lúc đầu có vẻ như không có chuyện gì, nhưng sau khi thiếu gia hỏi cô tại sao lại không nói được, và cô im lặng. Thiếu gia dường như không nói chuyện với cô nữa.

Nghĩ đến đây An Hạ lấy điện thoại ra gõ vài chữ cho mẹ Vương.

Mẹ Vương nghiêng người liếc nhìn màn hình di động. Một người hầu khác cũng chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, tranh thủ lúc mẹ Vương nghiêng người thì đi tới.

“Cô không trả lời khi thiếu gia hỏi?” Người hầu kinh ngạc nhìn dòng chữ trên điện thoại.

“Gan cô lớn thật!” Người hầu nhìn An Hạ nói: “Chúng ta đều hầu hạ vì thiếu gia. Bình thường thiếu gia nói gì thì chính là cái đó, trợ lý riêng thì càng phải nghe lời, cô sao lại dám không trả lời câu hỏi của thiếu gia.”

Người hầu nói xong, An Hạ khẩn trương nhìn mẹ Vương một cái. Mẹ Vương nghi hoặc, An Hạ là một cô gái ngoan ngoãn, kêu làm gì liền làm cái đó, vì sao hỏi cô không trả lời. Mẹ Vương muốn hỏi cặn kẽ nhưng khi đối diện với ánh mắt tràn đầy lo lắng của cô gái, chỉ có thể an ủi.

“Không nhất định. Bằng không chờ buổi tối thiếu gia trở về rồi hỏi.”

“Tối nay thiếu gia sẽ không trở về.” Người hầu kia nói: “Thiếu gia ngày thường rất ít khi về biệt thự, bốn năm ngày mới về một lần, lần này có lẽ cũng như vậy.”

Sau khi người hầu kia nói xong liền liếc mắt nhìn An Hạ nói: “Tôi khuyên cô đừng hỏi, làm trợ lý riêng vốn dĩ đã khó, nếu cô hỏi thiếu gia sẽ nhớ đến việc cô không vâng lời lúc sáng. Vậy thì đến người hầu trong nhà sợ là cô cũng không được làm.”

Người hầu vừa nói xong, vẻ mặt An Hạ lại càng thêm căng thẳng.

____________

Vào lúc mười giờ, Yến Bắc Thần đã có mặt tại tập đoàn Yến thị.

Trong phòng họp lớn và trang trọng, quản lý cấp cao của tập đoàn đã đợi từ lâu. Khi Yến Bắc Thần vừa tới cửa thì Lý Trạch - trợ lý công việc đã đưa văn kiện cho anh và nói về nội dung cuộc họp.

“Đó là về chi nhánh công ty ở Hải Thành.”

Yến thị là tập đoàn dược phẩm lớn nhất Trung Quốc. Có các chi nhánh trải rộng trên khắp cả nước. Năm ngoái, sau khi Yến Bắc Thần nắm quyền điều hành tập đoàn, nội bộ đã có rất nhiều xáo trộn vì người quản lý mới được bổ nhiệm. Tuy rằng nửa năm qua, bầu không khí căng thẳng đã dịu bớt phần nào, nhưng không ai biết đó có phải là sự bình yên trước cơn bão hay không.

Yến Bắc Thần cầm lấy văn kiện, không thèm nhìn một cái, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng họp.

Các giám đốc điều hành trong phòng nhìn Yến Bắc Thần, cảm xúc lẫn lộn. Bọn họ đều là những lão cộm cán của tập đoàn Yến thị, ai cũng có ý kiến về Yến Bắc Thần - người quản lý đột nhiên từ đâu nhảy ra.

Yến Bắc Thần không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Anh vừa cười vừa bước đến vị trí trong cùng của chiếc bàn dài hình bầu dục, ngồi xuống và nói: “Thật xin lỗi vì đã đến muộn, còn để các vị phải chờ tôi. Thật ra các vị có thể bắt đầu trước, dù sao thì tôi cũng không biết gì về công ty này.”

Yến Bắc Thần nói xong, mấy lão cán bộ nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, sau đó một người đàn ông đã lên tiếng: “Bắt đầu đi.”

Dứt lời, cánh cửa phòng họp đóng lại, buổi họp chính thức bắt đầu. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

____________

Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, vừa kết thúc, Yến Bắc Thần đứng dậy cài lại khuy áo, rồi rời đi dưới sự chú ý của mọi người trong phòng họp.

Ra khỏi phòng họp, Yến Bắc Thần đưa tài liệu cho Lý Trạch đang đứng bên cạnh, và xoay cái cổ đã cứng đờ vì cúi đầu quá lâu.

“Cuộc họp kéo dài tận hai tiếng làm cổ tôi đau quá.” Yến Bắc Thần phàn nàn.

“Đó là do anh cúi đầu vẽ bức chân dung của Uông tổng trong hai tiếng thì có.” Lý Trạch nói.

Sau khi Lý Trạch nói xong, cậu ấy nhìn thoáng qua cái đầu của một người đàn ông trung niên được vẽ trên bìa tài liệu. Trong khi cậu ấy đang nhìn, Yến Bắc Thần cũng nhìn vào vừa cười vừa nói: “Thấy thế nào? Bức tranh rất đẹp phải không.”

Lý Trạch không nói gì, cũng không bày tỏ ý kiến gì về bức tranh.

“Ông ta nói rằng hiệu quả kinh doanh ở Hải Thành không tốt, quản lý khá lỏng lẻo. Ông ta muốn đến đó xử lý.” Yến Bắc Thần nói với Lý Trạch về nội dung cuộc họp.

“Vâng.” Lý Trạch nói. Cuộc họp này ban đầu được tổ chức là vì vấn đề ở chi nhánh Hải Thành.

“Hải Thành.” Yến Bắc Thần nghĩ điều gì đó và nói: “Tôi sẽ đi.”

Lý Trạch đang xem tài liệu ngạc nhiên: “... Hả?”

Yến Bắc Thần đưa tay bóp bóp gáy: “Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Yến thị, tập đoàn xảy ra sự cố, đương nhiên phải dẫn đầu xử lý rồi, quyết định như vậy đi.”

Yến Bắc Thần cứ như vậy tự quyết định, Lý Trạch lúc này mới phản ứng lại và nói: “Không. Những chuyện thế này không cần anh phải trực tiếp giải quyết đâu. Lúc họp đã nói để Uông tổng đi và anh cũng đã đồng ý rồi…”

“Tôi cũng có thể đổi ý mà.” Yến Bắc Thần nói: “Huống hồ Uông tổng tuổi cũng đã cao, loại công tác như này nên để tôi đi thì hơn.”

Lý Trạch day day thái dương đang đau nhói: “Anh đi rồi, còn trụ sở chính thì sao?”

Yến Bắc Thần liếc nhìn Lý Trạch.

Lý Trạch: “...”

“Vốn dĩ việc công ty là do cậu giải quyết, tôi có ở đây hay không cũng đâu quan trọng.” Yến Bắc Thần nói như một lẽ hiển nhiên.

“Nhưng…”

“Đây là cái gì?” Lý Trạch chưa kịp nói xong, Yến Bắc Thần đã đứng trước bàn thư ký bên ngoài phòng chủ tịch, có ba người đang làm việc, tất cả đều là thư ký của Yến Bắc Thần. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Lúc này chỉ còn lại một thư ký đang ngồi tại bàn làm việc, Yến Bắc Thần đang nói chuyện với cô ấy. Ánh mắt anh dừng trên cây gậy thần tiên đang toả sáng trên bàn thư ký.

Thư ký: “...”

‘Đây là…” Thư ký nhìn Yến Bắc Thần có chút ngại ngùng nói: “Cây gậy tiên nữ”

Yến Bắc Thần hứng thú nhìn cây gậy: “Để làm gì?”

“Cũng không phải để làm gì.” Thư ký cười giải thích: “Tôi mua về dỗ trẻ con thôi.”

Sau khi nghe giải thích, Yến Bắc Thần nhìn cây gậy: “Ồ.”

Vừa dứt lời, Yến Bắc Thần đã bảo: “Cho tôi một cái.”

Thư ký: “...”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play